Truyền tống trận hiện ra, đưa Diệp Quân biến mất.
Hắn xuất hiện lại giữa một dãy núi mịt mờ, gần đó là một đầm nước.
Có một cô gái đang chìm nghỉm trong đó, cả người trần như nhộng, tay chân mở rộng hình chữ đại.
Bốn mắt nhìn nhau.
Không khí ngưng đọng.
Diệp Quân dại ra như bị sét đánh.
Tiểu Ái số 9 điên rồi hay gì?
Dám chơi mình một vố vậy luôn?
Má nó!
Sau này phải dùng thiết lập gốc cho nó!!
Uỳnh!
Bỗng có khí tức hùng hậu nổ tung từ trong đầm nước. Diệp Quân biến sắc, cả người nhoáng lên lùi về sau, bất thình lình thấy một thanh kiếm lao tới.
Mí mắt hắn giật một cái, vội vàng bẻ một nhánh cây gần đó vung ra. Nhát kiếm vô cùng ảo diệu, chạm vào điểm yếu của thanh kiếm, hóa giải chín phần sức mạnh, nhưng một phần còn lại vẫn hất hắn té lăn cù trên đất.
Vừa bật dậy, hắn đã co giò bỏ chạy.
Không ngừng lấy linh tinh cực phẩm ra bỏ vào miệng.
U u u!
Lại nghe tiếng kiếm minh lảnh lót, một luồng khí lạnh ập đến từ phía sau.
Diệp Quân vội dừng bước rồi lách mình, né tránh đường kiếm trí mạng trong gang tấc.
"Ồ?"
Một âm thanh mang theo sự hoài nghi vang lên.
Diệp Quân quay lại, thấy cô gái đã mặc quần áo tử tế vào. Cô ấy trông khoảng mười tám, mười chín tuổi, mặc váy trắng như tuyết, để tóc dài xõa vai, cầm một thanh trường kiếm trong tay phải. Dung mạo cô ấy cực kỳ xinh đẹp, có lẽ vì chuyện vừa nãy nên sắc mặt lạnh như băng.
Diệp Quân chân thành nói: “Tại hạ không hề có ý khinh bạc cô nương, thật sự chỉ là hiểu lầm...”
Cô gái chỉ nhàn nhạt nói: “Ngươi không phải sợ. Một kiếm này hạ xuống, đầu to lẫn đầu nhỏ của ngươi sẽ lìa khỏi xác, không thấy đau”.
Diệp Quân: “...”
Cô gái biến mất.
Người này ít nhất cũng là Kiếm Hoàng!
Diệp Quân sầm mặt, vội vàng né người, lại tránh được một kiếp.
Cô gái tỏ ra kinh ngạc khi phát hiện đối phương dường như biết được mũi kiếm của cô ấy sẽ chỉ về hướng nào.
Sao lại thế được?
Cô gái nghiêng người, lại vung kiếm đâm tới.
Nhưng vẫn bị Diệp Quân né tránh.
Lần này không phải trùng hợp, mà là đối phương đã dự đoán được đường kiếm.
Cô gái nhíu mày: “Sao ngươi làm được?"
Diệp Quân chỉ nói: “Thật sự là hiểu lầm mà cô nương”.
Cô gái im im nhìn hắn một hồi, thanh kiếm trong tay lại vút tới như sấm. Diệp Quân như đã biết trước mà nhẹ nhàng bước sang bên né tránh, đồng thời vung nhánh cây đập vào thân kiếm. Sức mạnh trong thanh kiếm bị hóa giải khiến nó rơi xuống.
Cô gái hốt hoảng: “Ngươi...”
Diệp Quân vừa định mở miệng thì thấy cô ấy khép hai ngón tay lại chỉ về phía hắn. Kiếm quang rực lửa phóng tới.
Diệp Quân hãi hùng biến sắc.
Nếu chỉ so kiếm chiêu thì hắn không sợ, nhưng thêm nội công thì hắn đi đời.
Hắn không kịp nghĩ nhiều, chỉ vội vàng lăn người sang bên.