Tang Mi nhìn Diệp Quân: "Bây giờ ngươi đã hiểu chưa?"
Diệp Quân lại gật đầu tiếp: "Hiểu được một chút".
Tang Mi vẫn nhìn chằm chằm vào Diệp Quân.
Diệp Quân nhìn thẳng vào mắt của cô ta: "Đạo và quy luật của thế gian đã và sẽ tồn tại vĩnh hằng, không thể thay đổi bởi bất kỳ ý chí của người nào, cho dù có tạm thời thay đổi thì cuối cùng chúng nó cũng sẽ quay về hình dạng cũ. Giống như con người, từ khi sinh ra đã định người đó chắc chắn sẽ chết, quá trình này không thể thay đổi. Nhưng..."
Nói đến đây, ánh mắt của hắn bỗng ánh lên sự kiên định trước nay chưa từng có: "Sống không phải là Đạo của ta, chết cũng không phải Đạo của ta... Đạo của ta chính là quá trình đó, sống vì chúng sinh, chết cũng vì chúng sinh".
Ầm ầm!
Thời khắc này kiếm ý trật tự trong cơ thể Diệp Quân đột nhiên phóng lên trời, luồng khí thế đó không ngừng tăng vọt, trong nháy mắt, hơi thở của hắn đã đạt đến cảnh giới Thần Minh, hơn nữa đó chỉ mới là kiếm ý trật tự...
Đạo tâm trật tự của hắn lúc này kiên định hơn bao giờ hết!
Tang Mi đột nhiên nở nụ cười, cười rất rạng rỡ: "Tiểu kiếm tu, may mà ta đã đến gặp ngươi".
Chỉ có hai người hiểu được ý nhau.
Diệp Quân biết, vũ trụ Quan Huyên cuối cùng rồi cũng sẽ có ngày biến thành như nền văn minh Thần Minh này, đó là điều không thể chống lại, nhưng không sao, trong quá trình này văn minh vũ trụ Quan Huyên của hắn chắc chắn có thể giúp cho thế giới trở nên tốt đẹp hơn.
Cũng như con người sinh ra rồi sẽ chết, đó là quy luật không thể chối cãi, nhưng quá trình một đời của họ có thể sống êm ái, có thể sống vui vẻ, có thể sống rực rỡ hoài bão, có thể sống oanh liệt vang danh.... Cho dù cuối cùng đều phải đi đến điểm kết của sinh mệnh, nhưng vậy thì có sao?
Người vẫn yêu cuộc đời này cho dù biết rõ rằng rồi nó sẽ hết, chắc chắn là rất vĩ đại.
Tất nhiên quá trình của hai người thật ra cũng là chỉ chúng sinh.
Tuy văn minh Thần Minh bây giờ đã bị biến chất, nhưng với Tang Mi mà nói, cô ta chưa hề hối hận.
Sống và chết, suy kiệt cùng hưng thịnh, tất cả đều là quy luật bình thường.
Từ trên trời cao, Quân U nhìn Diệp Quân, ánh mắt vẫn bình tĩnh, lúc này đây kiếm ý trật tự trên người Diệp Quân vẫn đang điên cuồng tăng vọt, hơi thở kia đã vượt qua cảnh giới Thần Minh bình thường...
Đạo tâm vững chắc!
Mà lần nãy đạo tâm của Diệp Quân vững chắc hơn hẳn tất cả các lần trước đây, sau khi hắn hiểu rõ chân tướng và ngộ ra kết quả cuối cùng, nhưng vẫn kiên quyết một lòng không đổi với ý nghĩ của mình.
Lột xác!
Thời khắc này, kiếm ý trật tự của Diệp Quân lại được lột xác thêm một lần nữa.
Tang Mi đột nhiên dừng bước lại, bởi vì có một cô gái chắn trước mặt bọn họ.
Chính là Lăng tu nữ!
Lúc này Lăng tu nữ tay cầm một thanh đao màu đen, khí thế kinh người.
Tang Mi nhìn Lăng tu nữ, ánh mắt bình tĩnh.
Cô gái trước mắt này cũng là do một tay cô ta tự mình nuôi lớn.
Lăng tu nữ nhìn chằm chằm Tang Mi: "Ta còn tưởng ngươi chết rồi chứ".
"Làm càn!"
Mục tu nữ giận tím mặt, định ra tay thì bị Tang Mi cản lại.
Lăng tu nữ gắt gao nhìn chằm chằm Tang Mi: "Ngươi chưa từng cho ta thứ gì cả, tất cả đều là do ta tự mình tranh giành lấy, bao gồm cả vị trí Thần Minh Chủ này!"
Dứt lời, cô ta đột nhiên hít một hơi thật sâu, tay trái siết chặt.
Ầm!
Đột nhiên, một luồng sấm sét đáng sợ màu tím bỗng phóng lên trời từ trong cơ thể cô ta, ngay sau đó, một luồng uy thế kinh khủng lập tức lan tràn ra khắp thiên địa...