Lúc này, Diệp Thanh Thanh đột nhiên nắm lấy tai Diệp Quân: “Đừng nghĩ tới mấy thứ này nữa, biết chưa? Biết chưa hả?"
Diệp Quân: “…”
Mặc dù cơ thể Diệp Quân rất mạnh nhưng thực lực của Diệp Thanh Thanh lại mạnh hơn hắn.
Cái nhéo tai này vẫn rất đau.
Diệp Quân vội nói: “Cô cô, con chỉ hỏi vậy thôi, không có ý gì khác”.
Diệp Thanh Thanh hừ một tiếng: “Còn không có ý khác ư? Sao nào, là chê thực lực của ta yếu, không giúp được con à? Vậy thì con đi tìm cô cô váy trắng của con đi”.
Diệp Quân sửng sốt.
Hóa ra cô cô này tức giận là vì chuyện này.
Quả thật quá mức vô lý!
Diệp Thanh Thanh quay đầu đi nhìn tận cuối Tuế Nguyệt trường hà ở đằng xa, sắc mặt lạnh như băng, không nói gì.
Diệp Quân do dự, sau đó mới nói: “Cô cô, người nhiều lần cứu mạng con, nếu không có cô cô, con đã chết chắc rồi, thế nên sao con có thể xem thường thực lực của cô cô yếu được? Không đúng, thực lực của cô không yếu, nếu không phải do con liên lụy đến người thì với sức mạnh của người, đám người kia không thể làm gì được cô cô cả”.
Diệp Thanh Thanh nhìn về phía đằng xa, không nói lời nào.
Diệp Quân cảm thấy hơi đau đầu, hắn do dự một chốc rồi nói: “Cô cô?”
Diệp Thanh Thanh vẫn không lên tiếng.
Diệp Quân ngẫm nghĩ, sau đó nói: “Cô cô, người biết con không có ý đó mà, người… có phải muốn tìm lý do để đánh con không?”
Diệp Thanh Thanh quay đầu sang nhìn Diệp Quân, không nói gì chỉ cười mỉa.
Diệp Quân cảm thấy hơi tê da đầu khi bị nhìn như vậy, hắn do dự rồi mới nói: “Có phải con đã làm gì khiến cô cô tức giận không?”
Diệp Thanh Thanh nói: “Tự con nghĩ xem đi”.
Diệp Quân nhíu mày.
Tự mình nghĩ?
Hình như mình không nói gì mà.
Diệp Quân thầm hỏi: “Tháp gia, ngươi có biết không?”
Tiểu Tháp nói: “Đừng hỏi ta, ta biết cũng không dám nói”.
Diệp Quân: “…”
Người Tiểu Tháp sợ nhất chắc chắn là Thanh Nhi váy đen này rồi.
Thanh Nhi váy trắng thường sẽ không tức giận nhưng Thanh Nhi váy đen thì tính cách lại rất nóng nảy, nói đánh là đánh.
Bà ấy chỉ đơn thuần là tính tình nóng nảy.
Muốn nói lý thì nói, không muốn nói thì sẽ không nói.
Chỉ hai chữ: Mơ hồ!
Diệp Quân nhìn Diệp Thanh Thanh, mặt bà ấy vẫn không cảm xúc.
Diệp Quân bỗng nói: “Cô cô, con kể cho người nghe câu chuyện cười”.
Diệp Thanh Thành nhìn Diệp Quân: “Nếu ta không cười, hậu quả tự chịu đấy”.