Cổ Bàn nhìn qua lại giữa hai người, trong lòng thầm hỏi đang làm cái quái gì vậy.
Bỗng sực nhớ ra gì, gã lên tiếng nhắc nhở: “Thần vật này bản thân nó tự có nhân quả, lại bị người khác đánh nát nên càng có thêm nhân quả. Hai loại nhân quả trong một thứ, ông ta đang cho ngươi tai họa chứ chẳng phải thần vật gì đâu”.
Không phải gã ngứa mắt Diệp Quân mà là ngứa mắt chủ nhân bút Đại Đạo nên mới nói.
Diệp Quân chỉ cười: “Kệ nó”.
Cổ Bàn lắc đầu: “Ngu xuẩn”.
Diệp Quân không sửng cồ lại.
Chủ nhân bút Đại Đạo cười cười: “Đi tiếp đi, xem chỗ này có gì”.
Rồi nhấc chân đi tới.
Diệp Quân đi theo.
Tiểu Tháp lên tiếng: “Thứ này rất kỳ quặc. Trực giác của ta nói nó nguy hiểm lắm, ngươi có chắc ngươi muốn nó chứ?"
Diệp Quân: “Ta không muốn”.
Tiểu Tháp: “Vậy ngươi còn...”
Diệp Quân không giải thích.
Ba người lại đi tiếp, thấy mấy ngàn cường giả mặc giáp đen đứng nghiêm trang trước một đại điện, ai nấy đều là những pho tượng không còn hơi thở.
Cả ba chỉ nhìn họ một chút rồi đi tiếp.
Không ai nói gì, chỉ hướng về phía đại điện.
Đến gần, họ phát hiện các binh lính đã không còn thần hồn, chỉ còn lại thân xác và đôi mắt mở trừng trừng ngập chiến ý.
Chủ nhân bút Đại Đạo thì thầm: “Thuật rút hồn”.
Diệp Quân nhìn sang, nghe ông ta nói: “Thần hồn của họ bị rút ra trong nháy mắt. Vấn đề là nó không nên xuất hiện ở nơi này”.
Ông ta nhíu mày.
Diệp Quân: “Là sao?"
Chủ nhân bút Đại Đạo: “Loại thuật này là cấm kỵ, khi tu luyện đến cực hạn thì chỉ cần đọc tên là có thể rút hồn, cường giả chín phần Chân cũng khó mà cản”.
Diệp Quân giật mình: “Ông biết lai lịch của nó?"
Chủ nhân bút Đại Đạo: “Đương nhiên. Ta nghĩ người tạo ra nó đã chết rồi, nhưng nó lại xuất hiện ở đây”.
Ông ta nhìn xung quanh: “Rốt cuộc là sao?"
Diệp Quân: “Tưởng ông cái gì cũng biết”.
Chủ nhân bút Đại Đạo gắt: “Biết cái đéo”.
Rồi giở giọng mỉa mai: “Ta ngày nào cũng phải vắt óc đánh với ngươi, lấy đâu ra thời gian sức lực đi lo chỗ khác? Mẹ, ở chỗ này riết bị tách rời khỏi vũ trụ luôn”.
Diệp Quân: “Nếu không phải ông tối ngày cứ nhằm vào ta thì bây giờ ta không vô địch thế gian thì cũng có thể đánh mấy chiêu với cha rồi”.
Chủ nhân bút Đại Đạo cười khẩy: “Về mơ tiếp đi”.
Rồi nhíu mày nhìn ngôi đại điện.
Nơi này có gì đó không đúng.
Ông ta không biết một nền văn minh quá yếu thì là chuyện thường, nhưng không biết một thế lực đã tiêu diệt cả nước Cổ Thần thì lại bất thường.
Lần đầu tiên ông ta không nắm được đại cục trong tay.
Rốt cuộc là đã có chuyện gì?
Diệp Quân thấy chủ nhân bút Đại Đạo nghiêm mặt thì cũng đề phòng. Hắn nhìn ra được ông ta không biết Cổ Thần bị ai diệt quốc, hay nói cách khác là không biết về một người hoặc một nền văn minh hùng mạnh nào đó.
Cổ Bàn nhìn xung quanh, tuy tỏ ra bình tĩnh nhưng cũng đang âm thầm đề phòng.
Gã cũng nhận thấy nơi này bất thường.
Từ miệng giếng đến con sông Đại Đạo hay nơi này đều vô cùng kỳ quặc và nguy hiểm.
Sự tự tin của gã cũng giảm đi từng chút một.