Diệp Quân quay đầu sang nhìn Tang Mi, khó hiểu: “Chuyện tốt?”
Tang Mi gật đầu: “Ừ”.
Diệp Quân đầy ngờ vực: “Chuyện này…”
Tang Mi cười nói: “Ta từng nghiên cứu về trật tự, cũng chính là chúng sinh, thật ra trật tự là chúng sinh. Ta nghiên cứu thì phát hiện tất cả chúng sinh đều sẽ trải qua ba vùng trong cuộc đời, đó là vùng an toàn, vùng hoảng sợ, vùng đắc đạo. Vùng an toàn, nói một cách đơn giản là làm những gì ngươi quen thuộc nhất, ở đây ngươi chỉ có thể nâng cao kiến thức và kỹ năng của mình, làm những việc đơn giản hàng ngày mà không gặp bất kỳ khó khăn nào, bản thân ngươi cũng không yêu cầu giúp đỡ… Đa số chúng sinh sẽ luôn dừng ở mức độ này khi làm việc”.
Diệp Quân lặng thinh rồi nói: “Vùng hoảng sợ thì sao?”
Tang Mi lấy một quả trái cây từ trong túi ra, cắn một miếng, sau đó nói: “Vùng hoảng sợ là tham vọng, ngươi không chịu chấp nhận hiện trạng, muốn tiến xa hơn, mà muốn tiến xa hơn thì phải rời khỏi vùng an toàn để học được kiến thức mới. Nếu muốn học kiến thức mới thì sẽ rất “đau khổ”, vì những thứ ngươi muốn làm không những là làm những việc mình không giỏi mà còn có thể làm những việc mà ngươi không hiểu chút nào, kiến thức ở đây không chỉ vượt quá giới hạn của ngươi, thứ ngươi chịu đựng cũng không phải là những gì ngươi có thể so sánh với vùng an toàn của mình…”
Nói đến đây, cô ta nhìn Diệp Quân: “Hiện tại ngươi đang ở trong vùng này, rất đau khổ, vì những gì ngươi đang chịu đựng không phải là thứ ngươi nên chịu đựng bây giờ, nhưng có thể chính ngươi cũng sẽ không nhận ra, một khi vượt qua nó, ngươi sẽ được tái sinh… Sau một thời gian nhìn lại, ngươi sẽ thấy những khó khăn và kẻ thù mà ngươi gặp phải bây giờ đều có thể cho qua bằng một nụ cười… Đây là sự trưởng thành”.
Diệp Quân im lặng một chốc rồi nói: “Vùng đắc đạo thì sao?”
Tang Mi cười nói: “Cách ngươi hiện tại còn rất xa…”
Diệp Quân cười: “Thời kỳ đau đớn… đúng là đau đớn thật, hơn nữa cũng dài đằng đẵng…”
Tang Mi quay sang nhìn Diệp Quân, cười nói: “Biết tằm không?”
Diệp Quân khó hiểu: “Tằm?”
Tang Mi gật đầu: “Bảy đến mười lăm ngày sau khi tằm tạo thành kén, chúng sẽ bắt đầu cố gắng thoát ra khỏi kén, một số con tằm sẽ hít thở không khí trong lành trong quá trình vùng vẫy, sẽ nỗ lực để vượt qua xiềng xích của kén và thoát xác; còn một số con tằm muốn thoát 8ra mấy lần mà không phá được kén, nên chúng tưởng rằng kén là cả thế giới, cuối cùng bằng lòng ở trong đó cho đến khi không khí trong kén cạn kiệt, chúng bị chết ngạt…”
Nói đến đây, cô ta nhẹ giọng nói: “Nếu những con tằm này có thể nhận ra bên ngoài cái kén có một thế giới rộng lớn hơn, cố gắng hướng ra ngoài thì có thể được tái sinh. Cũng giống như những con tằm này, nhiều khi chúng ta tưởng chừng như rơi vào một tình thế khó khăn nào đó, thật ra chỉ là bị mắc kẹt trong cái kén nhận thức của chính mình… Cũng giống như ngươi, hiện tại ngươi đang ở trong vùng đau khổ, ngươi nghĩ mình đã phải chịu đựng sự bất công, nhưng nhìn từ một góc độ khác, chẳng phải ngươi đang ở trong quá trình phá kén đó sao?”
Diệp Quân suy tư.
Tang Mi nói tiếp: “Thật ra, cuộc đời con người đều là thoát khỏi cái kén, giống như việc chào đời vậy… Cũng giống như tiểu kiếm tu ngươi, thật ra sự ra đời của ngươi đã trải qua một quá trình “phá kén” rất tàn khốc, phải biết rằng ngươi có thể được sinh ra tức là ngươi đã đánh bại hàng tỷ con khác…”
Nói đến đây cô ta bỗng che mặt mình: “Ôi trời, ta đồi trụy quá”.
Diệp Quân: “…”
…
Sau khi nói ra những lời gay gắt, Tang Mi mới nhận ra mình hơi đồi trụy, thế nên không nói nữa.
Diệp Quân còn đang suy tư.
Những lời Tang Mi nói khiến hắn nhận ra rất nhiều vấn đề, như cô ta đã nói, con người chắc chắn cảm thấy thoải mái nhất trong vùng an toàn của mình, không cần phải cầu tiến, học tập hay cố gắng, sống được ngày nào hay ngày đấy…
Bây giờ hắn có thể làm được.
Chỉ cần quay về vũ trụ Quan Huyên, lấy kiếm khí của cô cô ra để ở vũ trụ Quan Huyên, ai có thể làm gì được hắn?
Diệp Quân hắn là vô địch ở vũ trụ Quan Huyên,
Cũng không cần sợ bị cá lớn nuốt cá bé, cũng không cần sợ bị đánh hội đồng.
Chắc chắn là vô cùng thoải mái.
Nhưng… hắn có thể trưởng thành không?
Chắc chắn là không thể, mặc dù kẻ thù bên ngoài mạnh hơn nhưng cũng đầy cơ hội và thách thức với hắn, một khi hắn chống đỡ được thì sẽ là một sự trưởng thành với hắn.
Nếu bản thân đã chọn ra ngoài khám phá, vậy thì nên làm được gì đó, không thể để bản thân chịu khổ, khó chịu xong rồi mà chẳng đạt được thành tựu gì.
Phải nói rằng hắn hơi nhớ chủ nhân Bút Đại Đạo.