Ông lão nhìn cô gái bên cạnh, nghĩ đến thân phận đặc biệt của đối phương, ông ta hơi do dự, sau đó nói: “Cụ thể là thế nào thì ta cũng không biết, ta chỉ biết rằng, ban đầu Thần Nhất nảy sinh mâu thuẫn với gia chủ nhà họ Thần và các trưởng lão, còn mâu thuẫn gì thì ta cũng không rõ, chỉ biết rằng Thần Nhất đã chém chết sáu vị trưởng lão cùng một lúc…”
Nói đến đây, ông ta khẽ lắc đầu: “Lần nội chiến đó suýt đã mang đến tai họa ngập đầu cho nhà họ Thần”.
Cô gái hạ giọng nói: “Với thiên phú đáng sợ của Thần Nhất, gia tộc chắc chắn sẽ phải dốc sức bồi dưỡng, không thể nào nảy sinh mâu thuẫn...”
Ông lão gật đầu: “Đúng vậy, đây cũng là điểm mà rất nhiều người trong tộc nghi ngờ, nhưng ta đoán, có lẽ có liên quan đến một cô gái”.
Cô gái nhìn về phía ông lão, ông lão nói: “Ta từng nghe ông nội ta nói rằng, năm đó Thần Nhất thích một cô gái, nhưng gia tộc không đồng ý cho Thần Nhất theo đuổi cô gái đó…Có lẽ đó chính là nguyên nhân, nhưng cụ thể là như thế nào thì ta cũng không rõ”.
Nói đến đây, ông ta thấp giọng thở dài: “Nếu ban đầu gia tộc không để xảy ra chuyện đó, Thần Nhất vẫn ở lại nhà họ Thần thì Trấn tộc và khu vực Cổ Hoang đã sớm bị chúng ta tiêu diệt. Không những thế, cho dù là khu vực Tiên Linh cũng phải cúi đầu xưng thần trước nhà họ Thần ta”.
Nói xong, trong mắt ông ta hiện lên vẻ phức tạp. Quả thật, nếu năm đó Thần Nhất ở lại nhà họ Thần, với thực lực khủng khiếp của Thần Nhất, cộng thêm nhà họ Thần thì trong cả vũ trụ, ai có thể trở thành đối thủ của nhà họ Thần được đây?
Nhà họ Thần sẽ trở thành gia tộc đứng đầu vũ trụ!
Đáng tiếc, cuối cùng Thần Nhất vẫn cắt đứt quan hệ với gia tộc và rời khỏi nhà họ Thần, mà khi Thần Nhất rời đi, không phải chỉ là một cú đả kích nhỏ đối với nhà họ Thần.
Cô gái đột nhiên nói: “Ta đã điều tra Thần Nhất, người này có tính cách hiền lành, không phải loại người tàn bạo…”
Ông lão trầm giọng nói: “Thần Tuyết, cẩn thận lời nói”.
Cô gái nhìn về phía ông lão, ông lão nghiêm túc nói: “Thần Tuyết, ta lắm miệng nói thêm một câu, cô có địa vị đặc biệt, tương lai chắc chắn sẽ phi phàm, nhưng cô phải biết rằng, bây giờ chỗ đứng của cô còn chưa vững, nếu bây giờ cô điều tra những chuyện này, để thế hệ trước biết được, cô..."
Cô gái tên Trần Tuyết bình tĩnh nói: “Ta hiểu ý của Đại trưởng lão”.
Ông lão khẽ gật đầu: “Tốt nhất là không nên đề cập đến chuyện này, tránh khiến mấy lão già kia không vui, mà bọn họ không vui cũng không phải chuyện tốt đối với cô”.
Thần Tuyết gật đầu: “Ta hơi tò mò, chỉ vậy thôi”.
Lật lại bản án?
Cô ta chắc chắn không có suy nghĩ này, bây giờ cô ta còn chưa có năng lực đó, hơn nữa, Thần Nhất đã lựa chọn binh giải, dù lật lại bản án cũng không có ý nghĩa gì.
Dường như nghĩ đến điều gì đó, Thần Tuyết đột nhiên nói: “Diệp Quân có thể có được truyền thừa Thần Nhất, chắc chắn không phải người bình thường, chúng ta vẫn nên cẩn thận thì hơn”.
Ông lão gật đầu: “Đương nhiên rồi, người này có thể chém chết Đạo Nhiên, chắc chắn là một vị thiên tài tuyệt thế, tuy nhiên, dù có yêu nghiệt thế nào đi chăng nữa thì cũng chỉ là con kiến nhỏ bé trước mắt các đại gia tộc mà thôi, trừ phi thực lực của hắn đã đạt đến trình độ như Thần Nhất, hoặc sau lưng hắn có cường giả cấp bậc như Thần Nhất…”
Nói đến đây, ông lão bật cười: “Mà rõ ràng, chuyện này chắc chắn là không thể nào”.
Nhân vật như Thần Nhất, triệu năm cũng không có nổi một người, mặc dù Diệp Quân cũng yêu nghiệt, nhưng bây giờ, hắn chắc chắn không thể có thực lực kinh khủng như Thần Nhất. Còn thế lực đằng sau Diệp Quân, nếu thế lực đó có thể có cường giả cấp bậc Thần Nhất thì nhà họ Thần không thể không biết.
Thần Tuyết nhìn Đại trưởng lão ở bên cạnh, không nói gì.
Trực giác nói cho cô ta biết, Diệp Quân này chắc chắn không đơn giản, bởi vì loại người dám coi thường Trấn tộc và khu vực Cổ Hoang để đi hủy diệt Đạo Thị, hoặc là loại người ngu dốt không biết sợ, hoặc là căn bản không sợ khu vực Cổ Hoang và Đạo Thị.