Đúng lúc này, một chiếc xe từ xa trờ tới rồi dừng lại, để một cô gái bước xuống.
Chính là Tô Tử.
Hiên Viên Lăng nhìn thấy đối phương thì sửng sốt.
Tô Tử đi đến, mỉm cười hỏi: “Cô Lăng, chúng ta trò chuyện một chút được không?"
Hiên Viên Lăng cười đáp: “Đương nhiên”.
Trong phòng khách.
Tô Tử và Hiên Viên Lăng ngồi đối diện nhau.
Hiên Viên Lăng chỉ vào ly trà trước mặt đối phương: “Anh Diệp vừa đi rồi”.
Tô Tử gật đầu: “Tôi biết”.
Hiên Viên Lăng cười: “Cô Tô đến tìm tôi, hẳn là có chuyện gì?"
Tô Tử gật đầu, lấy sợi dây chuyền có đính viên đá Nữ Oa ra: “Tôi muốn biết vật này rốt cuộc là gì”.
Hiên Viên Lăng rơi vào im lặng.
Tô Tử chân thành nói: “Xin cô hãy cho tôi biết”.
Hiên Viên Lăng: “Anh Diệp không nói cho cô?"
Tô Tử lắc đầu: “Anh ấy không chịu”.
Hiên Viên Lăng nhìn đối phương, nhẹ giọng nói: “Vậy thì anh ta tốt với cô thật đấy”.
Đôi tay Tô Tử chậm rãi siết lại: “Vật này đắt giá lắm sao?"
Hiên Viên Lăng thở dài: “Cô Tô à, sản nghiệp của gia đình cô ước chừng có giá trị tầm năm mươi tỉ, nhưng có lấy con số đó nhân lên trăm lần cũng chưa bằng viên đá này”.
Tô Tử ngây ngẩn.
Hiên Viên Lăng: “Đây là đá Nữ Oa, một trong mười món Thần khí của Hoa Hạ ta, là Thần vật chân chính với độ quý giá cô không cách nào tưởng tượng được. Mang nó trên người, không chỉ được mãi mãi xinh đẹp, kéo dài tuổi thọ, mà còn có thể che chở cho người không phải tu giả, còn nếu là tu giả thì nó sẽ càng đáng sợ...”
Cô gái lắc đầu cười khổ: “Tóm lại, nó vô cùng vô cùng quý giá, nếu không phải là đồ của anh Diệp thì tôi cũng muốn cướp đấy”.
Tô Tử im lặng nhìn viên đá với đôi tay nắm chặt.
Sắc mặt Hiên Viên Lăng trở nên phức tạp: “Nói thật nhé, tôi có hơi ghen tị với cô. Báu vật ngần này mà anh ta nói cho là cho...”
Cô ấy lắc đầu: “Quá mức hào phóng rồi”.
Đây là những lời thật lòng. Hiên Viên Lăng thật sự đã sinh lòng ước ao lẫn ghen tị khi thấy viên đá Nữ Oa được Diệp Quân đưa cho Tô Tử.
Mấu chốt là anh ta còn biết đây là Thần vật gì!
Thời buổi này cua gái mà cũng chơi lớn vậy luôn sao?
Tô Tử chợt thu dây chuyền về, đứng dậy nói: “Cảm ơn cô”.
Hiên Viên Lăng mỉm cười: “Không có gì. Đến Yến Kinh rồi, cô có việc cần thì cứ liên hệ tôi”.
Rồi đưa một tấm thiếp màu vàng qua: “Đây là phương thức liên lạc”.
Tô Tử cũng không từ chối, nhận lấy rồi cười đáp: “Hẹn gặp lại ở Yến Kinh”.
Nói xong thì vội vã rời đi.