Hạo Nguyên nhìn chằm chằm Diệp Quân, sắc mặt hơi khó coi: “Nghiệt chủng… Chẳng lẽ ngươi dám giết cả cha của mình hả?”
Diệp Quân chớp mắt: “Nghe ông nói thế có vẻ cũng kích thích lắm…”
Nói được giữa chừng, hắn vội vàng dừng lại.
Thực lực của Chân Thánh không phải là tầm thường!
Lỡ như bị nghe thấy, e rằng hắn sẽ không tránh khỏi một trận đòn, không nên tự tìm đường chết thì tốt hơn.
Diệp Quân cười khẽ rồi xoay người rời đi, vào khoảnh khắc hắn rời khỏi Hạo phủ, cảnh tượng trước mặt hắn bỗng dưng thay đổi, trong nháy mắt, hắn đã xuất hiện trong một vùng tinh không khác.
Trước mặt hắn không xa chính là tiền bối Hạo Nhiên.
Hạo Nhiên khẽ mỉm cười: “Ngươi khiến ta bất ngờ thật đấy”.
Diệp Quân cười nói: “Tiền bối bất ngờ cái gì vậy?”
Hạo Nhiên khẽ nói: “Thật ra bây giờ nghĩ lại, những khó khăn của ta năm đó đều cho ta tự chuốc lấy”.
Lúc thực lực không bằng người khác, không chỉ không biết khiêm tốn mà còn đi đối đầu trực diện, khiến mình phải thê thảm?
Hạo Nhiên thôi suy nghĩ, ông ta nhìn về phía Diệp Quân: “Ta để ngươi đi con đường trước đây của ta một lần là vì muốn ngươi cảm nhận sự tuyệt vọng trước đây của ta một chút, nhưng ta không ngờ ngươi lại dùng cách đó để thoát khỏi khó khăn…”
Diệp Quân chần chừ một lúc rồi nói: “Tiền bối, trước đây chúng ta đã thoả thuận là…”
Hạo Nhiên cười nói: “Đương nhiên là ta sẽ không nuốt lời, nhưng bản thể của ta không ở đây, hình như bây giờ phân thân này tín ngưỡng người cũng không có tác dụng gì cả”.
Diệp Quân vội nói: “Vậy bản thể của tiền bối đang ở đâu?”
Hạo Nhiên đáp: “Ở một nơi khá xa”.
Diệp Quân lập tức sa sầm mặt.
Hạo Nhiên cười nói: “Ngươi đừng nôn nóng, Hạo Nhiên ta đã hứa với ngươi rồi thì đương nhiên sẽ không nuốt lời…”
Dứt lời, ông ta bỗng dưng mở lòng bàn tay, một quyển cổ tịch cổ xưa chậm rãi bay đến trước mặt Diệp Quân.
Diệp Quân hơi nghi ngờ: “Tiền bối, đây là?”
Hạo Nhiên nói: “Kiếm Kinh này là tâm huyết cả đời của ta, bây giờ ta truyền nó lại cho ngươi, đợi sau khi ngươi lĩnh ngộ được nó, chúng ta sẽ gặp lại nhau, khi đó, ta sẽ giúp ngươi hoàn thiện kiếm đạo Trật Tự của mình, ngươi thấy sao?”
Diệp Quân hơi bất đắc dĩ, nhưng cũng hết cách, chỉ đành phải gật đầu: “Được rồi!”
Hạo Nhiên khẽ mỉm cười: “Có lẽ chúng ta sẽ gặp lại nhau nhanh thôi”.
Diệp Quân cười nói: “Ta rất mong đợi ngày được gặp lại tiền bối”.
Hạo Nhiên gật đầu, sau đó lại nói: “Ta có thể cảm nhận được huyết mạch trong cơ thể của ngươi không đơn giản chút nào, đặc biệt là hai loại huyết mạch trong đó, ngay cả ta cũng cảm thấy sâu không lường được… Lai lịch của ngươi không đơn giản.
Diệp Quân nói: “Ta thế này là thường thôi, thực lực của người nhà ta còn ghê gớm hơn”.
Hạo Nhiên cười đáp: “Ngươi thật sự rất thông minh”.
“Khó khăn bình thường hoàn toàn không có tác dụng với ngươi, ngươi nên chịu khổ nhiều hơn”.
Diệp Quân đen mặt, tiền bối này đúng là… Trước đây ông ta chịu khổ như thế là đáng đời!
Hạo Nhiên lại nói: “Kiếm đạo của ngươi rất lợi hại, nhưng vẫn có một vài thiết sót, hi vọng Kiếm Kinh này của ta sẽ giúp ích được cho ngươi”.
Diệp Quân cất Kiếm Kinh đi, cúi người chào người đàn ông trước mắt: “Cảm ơn tiền bối”.
Hạo Nhiên cất lời: “Ta có thể cảm nhận được trên người ngươi có một nhân quả không rõ, ngươi có khả năng sẽ gặp một kiếp nạn, trong Kiếm Kinh này có một thần phách của ta, đến lúc đó ngươi gặp tai kiếp thì có thể kêu gọi thần phách này, nếu trong tình huống cho phép thì bản thể của ta cũng sẽ đích thân đến giúp đỡ ngươi”.
Sắc mặt Diệp Quân hơi thay đổi, sau đó hắn lại cúi chào một lần nữa: “Cảm ơn tiền bối!”