Tu La Tịnh nhìn theo bóng lưng xa dần của cô gái áo đen suốt một hồi lâu, cuối cùng thở dài với cõi lòng phức tạp.
Nửa hoảng hốt, nửa chấp nhận.
Hoảng hốt, là vì ông ta không ngờ sức mạnh của Tu La Hàn lại đáng sợ đến vậy, đúng là yêu nghiệt trong yêu nghiệt.
Chấp nhận, là vì ông ta không làm gì được Tu La Hàn.
Triệu tập cường giả trong tộc đến giết ư?
Đương nhiên là có thể, nhưng làm vậy cũng sẽ trở thành trò cười của văn minh Tu La, cũng khiến các dòng phụ trong gia tộc trở nên xa cách.
Gọi người sàng lập thì càng không được.
Tu La Hàn nói phải, lỡ thỉnh đến rồi, còn chưa biết tiên tổ sẽ giúp ai hơn.
Bởi vì cô ta quá mức yêu nghiệt.
Tu La Tịnh lắc đầu, thu hồi suy nghĩ, lại buông một tiếng thở dài rồi biến mất tại chỗ.
Ông ta trở về tộc Tu La, dẫn một nhóm cường giả cao cấp đi đến một gian phòng bí mật, rồi gọi kiếm Thanh Huyên xuất hiện trong tay.
Mọi ánh mắt đều sống động hẳn lên khi nhìn thấy thanh kiếm.
Tu La Tịnh truyền sức mạnh vào nó, nhưng thanh kiếm không hề sứt mẻ.
Ông ta thoáng kinh ngạc trước khi lấy một lá chắn màu đen ra phang thật mạnh lên thân kiếm.
Rắc!
Tấm khiên vỡ vụn.
Các cường giả trố mắt nhìn nhau đầy khiếp sợ.
Tu La Tịnh mới thở dài, nói: “Đúng là đến từ văn minh vũ trụ cấp bốn”.
Những người khác gật đầu tán thành.
Tu La Tịnh nhìn kiếm Thanh Huyên với vẻ tham lam trong mắt. Cầm nó trong tay, ông ta thật sự cảm nhận được thế nào là sức mạnh vô biên, một loại sức mạnh không phải của ông ta nhưng có thể biến ông ta trở nên vô địch.
Đúng là thần vật!
Vẻ tham lam nóng cháy của ông ta đương nhiên không trốn thoát ánh mắt người khác, ai nấy tuy đều không vui nhưng cũng đành chịu, bởi vì Tu La Tịnh là người mạnh nhất tộc Tu La hiện nay.
Bỗng ông ta mở miệng: “Kiếm này bất phàm, ta sẽ nghiên cứu kỹ hơn”.
Không ai nói gì, không ai phản đối.
Tu La Tịnh không để ý đến họ mà chỉ cầm kiếm rời đi.
Sau một hồi im lặng, Tu La Tiêu mới nói: “Giải tán”.
Rồi cũng đi mất.
...