Diệp Quân nhìn Dạ Quân, khẽ gật đầu rồi không nói gì nữa.
Dạ Quân lại nhìn Nhạc Trần, nói với vẻ mặt u ám: “Các hạ, đế quốc Vĩnh Dạ ta cùng tiến cùng lùi với Diệp công tử, nếu các ông muốn ra tay thì xin mời!”
Ông ta đã hoàn toàn tỏ rõ thái độ.
Nghe thấy câu này của Dạ Quân, Nhạc Trần cười nhẹ nhưng cũng không tức giận, ông ta nhìn Diệp Quân sau đó xoay người rời đi.
Hơi thở mạnh mẽ ẩn giấu xung quanh lập tức rút đi như thủy triều!
Diệp Quân nhíu mày, chắc chắn Tuế Nguyệt Nghịch Lưu Giả sẽ không bỏ qua, đối phương không ra tay thì thôi, một khi ra tay, sợ rằng sẽ không cho hắn bất kỳ cơ hội nào.
Diệp Quân trầm ngâm im lặng.
Lúc này Dạ Quân lên tiếng: “Diệp công tử, ngày mai thành hôn không có vấn đề gì chứ?”
Diệp Quân gác lại suy nghĩ, nhìn Dạ Quân, Dạ Quân trầm giọng bảo: “Nói thật, nội bộ đế quốc Vĩnh Dạ có rất nhiều tiếng nói phản đối, bởi vì họ không muốn bị cuốn vào cuộc tranh chấp này, vì thế ta cần một lý do danh chính ngôn thuận để át đi những tiếng nói phản đối trong nước!”
Diệp Quân gật đầu: “Ta không có vấn đề gì”.
Dạ Quân gật đầu rồi nhìn Dạ Nam Tình, quay người rời đi.
Diệp Quân nhìn Dạ Nam Tình, nghiêm túc nói: “Nam Tình cô nương, bắt đầu từ bây giờ, vì sự an toàn của cô, ta phải luôn đi theo cô”.
Dạ Nam Tình khẽ gật đầu: “Ừm”.
Diệp Quân nhìn nơi sâu trong hư không, không biết đang nghĩ gì.
Lúc này Dạ Nam Tình bỗng lên tiếng: “Diệp công tử, ta nghe nói mục đích của những Tuế Nguyệt Nghịch Lưu Giả là phóng thích ác đạo, khiến Vũ Trụ Kiếp hoàn toàn bùng nổ, hủy diệt chúng sinh, phải không?”
Diệp Quân gật đầu: “Đúng”.
Dạ Nam Tình nhìn Diệp Quân: “Vũ Trụ Kiếp chắc chắn sẽ bùng nổ, đúng không?”
Diệp Quân lại gật đầu.
Dạ Nam Tình hơi khó hiểu: “Vậy nghĩa của việc ngăn cản là gì?”
Diệp Quân nhẹ nhàng đáp: “Vũ Trụ Kiếp còn một trăm năm nữa mới hoàn toàn bùng nổ, mà trong một trăm năm này nếu ta không tìm được cách mới, vậy thì ta sẽ bắt tay cùng chủ nhân bút Đại Đạo trấn áp chúng sinh, để bọ mất tu vi, trả lại toàn bộ tài nguyên thiên địa đã bị cướp mất cho vũ trụ này… Hơn nữa từ đời sau, tất cả mọi người đều không thể tu luyện nữa, chỉ có thể làm người bình thường, tuổi thọ không quá một trăm”.
Dạ Nam Tình nhìn Diệp Quân: “Nếu thật sự làm như vậy, trong mắt chúng sinh, ngươi có khác gì ác đạo đâu”.
Diệp Quân gật đầu: “Đúng thế”.
Dạ Nam Tình lắc đầu: “Ta nghĩ ngươi không làm được đâu”.
Diệp Quân nhìn Dạ Nam Tình: “Vì sao?”
Dạ Nam Tình nhìn hắn: “Bởi vì ngươi không phải người tàn nhẫn!”
Diệp Quân bật cười: “Nam Tình cô nương, số người bị ta giết vô cùng nhiều, thế mà cô lại nói ta không phải người tàn nhẫn”.