Nói xong cô ta rời đi.
Diệp Quân sửng sốt một chút rồi bảo: “Kỳ cô nương, Nhất điện chủ…”
Kỳ Chủ dừng bước: “Diệp công tử, ta sẽ không tham gia vào chuyện này nữa”.
Nói xong, cô ta biến mất tại chỗ.
Diệp Quân nhíu mày thật chặt, một lúc sau hắn lắc đầu, không nghĩ nhiều, ngồi xếp bằng dưới đất, bắt đầu hấp thu sức mạnh sao trời và sức mạnh Phệ Giả.
Khoảnh khắc hắn bắt đầu tu luyện, tinh không xung quanh đột nhiên dâng lên vô số sức mạnh sao trời và sức mạnh Phệ Giả.
Diệp Quân chợt sửng sốt, bởi vì hắn phát hiện những sức mạnh sao trời và sức mạnh Phệ Giả này chủ động kéo về phía hắn.
Hắn ngẩng đầu nhìn lên, thấy trên đỉnh đầu mình có một trận pháp cực lớn, trận pháp đó không ngừng hấp thu sức mạnh sao trời và sức mạnh Phệ Giả từ nơi sâu trong vũ trụ, sau đó lại truyền cho hắn.
Như vậy nhanh hơn hắn tự hấp thu rất nhiều…
Diệp Quân không nghĩ nhiều, bắt đầu tập trung hấp thu.
Hắn muốn sử dụng sức mạnh sao trời tinh khiết ở đây để củng cố thể xác thần hồn của mình.
Tới cảnh giới Chân Bất Hủ trước đã.
Khi Diệp Quân tu luyện thì Kỳ Chủ tới một tòa lầu các nhỏ, trong lầu các chứa đất những quyển sách cổ.
Kỳ Chủ đi tới trước một tủ sách, lấy xuống một quyển sách cổ màu đỏ nhạt, mở ra xem, dần dần lông mày cô ta cau lại.
Không biết qua bao lâu, cô ta chầm chậm gấp quyển sách lại, trong mắt có thêm vẻ nặng nề.
Kỳ Chủ chậm rãi đi tới trước cửa sổ, nhìn Diệp Quân đang tu luyện, nhẹ giọng nói: “Nếu bà ta thật sự đến từ nơi đó… Vậy Diệp công tử à, cậu gặp rắc rối lớn rồi”.
…
Ngày hôm sau, buổi trưa.
Diệp Quân ngồi xếp bằng trong tinh không đột nhiên mở mắt ra, khoảnh khắc hắn mở mắt, trong mắt hắn lóe lên hai ngôi sao.
Bùm!
Một hơi thở thần hồn mạnh mẽ bộc phát ra từ trong cơ thể hắn.
“Chúc mừng nhé”.
Lúc này một giọng nói bất chợt vang lên.
Diệp Quân quay đầu lại nhìn, Kỳ Chủ từ tốn bước đến, mỉm cười nhẹ: “Đã tới cảnh giới Chân Bất Hủ rồi”.
Diệp Quân hít sâu một hơi, hai tay hắn nắm chặt lại, một luồng khí tức vô hình tuôn ra từ cơ thể hắn, thời không tinh hà xung quanh bỗng gợn lên những làn sóng lăn tăn.
Chân Bất Hủ!
Diệp Quân nở nụ cười, bây giờ thần hồn, kiếm ý bà thân xác của hắn đã lên một tầm cao mới.
Nếu gặp lại Chử Tôn, hắn tự tin rằng không cần dùng kiếm Thanh Huyên cũng có thể thắng được ông ta.
Diệp Quân gạt mọi suy nghĩ, nhìn Kỳ Chủ: “Kỳ cô nương, bây giờ chúng ta đi luôn chứ?”
Kỳ Chủ gật đầu: “Đi thôi”.
Nói rồi cô ta quay người, đưa Diệp Quân biến mất.
Khi xuất hiện một lần nữa, cô ta và Diệp Quân đã tới một vùng đất hoang, Diệp Quân ngẩng đầu nhìn thì thấy từng cột đá cao chọc trời phía cuối tầm mắt, những cột đá đó mọc lên từ dưới đất, vươn thẳng lên trời.
Cắm trời chọc đất!
Có tới trăm nghìn cột đá xếp ngay ngắn phía xa, sau những cột đá ấy có một tòa đại điện, đại điện có hình chữ Kim, vô cùng uy nghiêm hùng vĩ.