Khoảnh khắc Diệp Quân bay vào Thiên Hành Sinh Mệnh Giới, Thiên Phù Thần và Kính Thần nhìn từ xa tái mặt, sau đó hai người lao như điên về phía Thiên Hành Sinh Mệnh Giới.
Thiên Hành Sinh Mệnh Giới là trung tâm của nền văn minh Thiên Hành, cây sinh mệnh Thiên Hành còn quan trọng hơn cả mạng sống của họ, nếu cây sinh mệnh Thiên Hành bị phá hủy, bọn họ có chết vạn lần cũng không đủ để chuộc tội.
Lúc này hai người chẳng màng tới sự lợi hại của thần kiếm trong tay Diệp Quân, chỉ muốn nhanh chóng ngăn hắn lại.
Đột nhiên…
Rầm!
Chỉ nghe thấy một tiếng đập nặng nề vang lên.
Ngay sau đó, một bóng người bay ra từ Thiên Hành Sinh Mệnh Giới, bay cả mấy chục vạn trượng mới dừng lại, khi bóng người này vừa dừng lại, thời không khu vực ấy liền sụp đổ thành vực sâu.
Bóng người này chính là Diệp Quân.
Thấy Diệp Quân, hai người phía Kính Thần đều thở phào nhẹ nhõm, sau đó bọn họ nhìn xuống Thiên Hành Sinh Mệnh Giới, ở đó có một người đàn ông mặc chiến giáp màu đen đang chậm rãi bước ra. Khuôn mặt người đàn ông nghiêm nghị, ánh mắt lạnh như băng, chiến giáp đen trên người không biết được làm từ chất liệu gì mà bề mặt đen như mực, bên trong lại tóe ra những tia lửa giống như nham thạch.
Nhìn thấy người này, Kính Thần và Thiên Phù Thần đưa mắt nhìn nhau, một lần nữa thở phào nhẹ nhõm.
Quan cận vệ!
Quân cận vệ có ba quan cận vệ chính, mà người trước mắt chính là Lang Tiêu, một trong ba quan cận vệ chính.
Điện Cận Vệ rất đặc thù ở nền văn minh Thiên Hành, bọn họ chỉ nghe lệnh của Thiên Hành Chủ, mà bình thường ngoài bảo vệ bên ngoài thần điện Thiên Hành thì còn phụ trách bảo vệ Thiên Hành Sinh Mệnh Giới.
Lang Tiêu nhìn Diệp Quân phía xa, ánh mắt ông ta dừng trên kiếm Thanh Huyên trong tay hắn, hơi nhíu mày lại.
Thiên Phù Thần nhắc nhở: “Quan cận vệ Lang Tiêu, kiếm của người này vô cùng đặc biệt, ông phải cẩn thận”.
Ông ta vừa dứt lời đã thấy Diệp Quân biến mất tại chỗ. Lang Tiêu hơi híp mắt, tay phải nắm chặt, trong chốc lát, lòng bàn tay ông ta đã hóa thành biển lửa.
Kiếm của Diệp Quân đã đến.
Lang Tiêu tiến lên một bước rồi đấm ra.
Ầm!
Quyền mang rực lửa quét ngang bầu trời, kiếm của Diệp Quân còn chưa tới đã bị một luồng quyền thế ngút trời ép phải dừng lại tại chỗ. Nhưng chỉ trong nháy mắt, quyền thế ấy đã bị kiếm Thanh Huyên của Diệp Quân xe toạc một lỗ, nhưng bản thân Diệp Quân cũng không chịu nổi sức mạnh đáng sợ ấy, lập tức bị hất văng.
Diệp Quân còn chưa dừng lại, Lang Tiêu đã vọt lên trời, giờ phút này chiến giáp trên người ông ta bốc cháy.
Lửa Thiên Hành màu đỏ sẫm!
Trên bầu trời, Lang Tiêu đột nhiên gầm lên rồi vung nắm đấm về phía Diệp Quân.
Ầm!
Một quyền ấn rực lửa vạn trượng mang theo sức mạnh đáng sợ hủy thiên diệt địa từ trên trời giáng xuống, lao thẳng về phía Diệp Quân.
Giờ khắc này, đất trời như nước sôi, ùng ục sôi trào.
Phía dưới, Diệp Quân ngẩng đầu, kiếm Thanh Huyên trong tay chợt phóng lên trời, trụ sáng kiếm quang màu đỏ máu đâm mạnh về quyền ấn rực lửa ấy.
Ầm!
Ngay khi kiếm quang và quyền ấn rực lửa kia vừa va chạm, quyền ấn rực lửa vỡ tan thành từng mảnh, biến thành những mảnh vụn lửa rải rác khắp bầu trời, chói lọi như pháo hoa.
Lang Tiêu đang định ra tay lần nữa, nhưng lúc này thời không nơi hắn đang đứng lại chợt biến thành tấm lưới thời không kỳ dị. Thấy cảnh này, Kính Thần cũng biến sắc rồi hét to nhắc nhở: “Cẩn thận!”
Biến cố bất ngờ khiến Lang Tiêu cũng biến sắc, ông ta siết chặt hai tay, sau đó đan lại chắn trước mặt, mà gần như cùng lúc đó, vô số thanh kiếm phóng ra từ thời không trước mặt ông ta.
Lang Tiêu hét lên: “Ngự”.
Nói rồi hai cánh tay đang đan lại của ông ta di chuyển về phía trước.
Ầm!
Một tấm khiên lửa khổng lồ xuất hiện trước mặt ông ta, chính giữa tấm khiên ấy bùng lên một ngọn lửa cháy mãnh liệt.
Lửa Thiên Hành!!