Khi luồng sấm sét màu đỏ kia còn cách đỉnh đầu Diệp Quân hàng trượng, Diệp Quân mở lòng bàn tay ra, kiếm Thanh Huyên đột nhiên hóa thành một luồng kiếm quang công kích lại.
Vèo!
Nhát kiếm này, vậy mà chém cho luồng sấm sét kia thành hai nửa.
Hai mắt Ác Đạo híp lại, tay phải từ từ nắm chặt.
Diệp Quân mở lòng bàn tay ra, kiếm Thanh Huyên hóa thành một luồng kiếm quang, từ trên trời giáng thẳng xuống, cuối cùng dừng lại trong lòng bàn tay hắn một cách vững vàng, sau đó, hắn biến mất ngay tại chỗ.
Ác Đạo vung một đấm ra.
Lôi Kiếp rung động!
Rầm!
Khi một tiếng nổ vang lên, trong ánh mắt của mọi người, chỉ thấy Ác Đạo bị nhát kiếm này chém cho lui ra xa mấy ngàn trượng.
Nhìn thấy cảnh này, đám người Bùi thần hầu đều sợ hãi.
Sắc mặt Vô Biên Chủ cũng vô cùng nghiêm trọng, “Bây giờ thực lực của thằng nhóc này khủng bố vậy à?”
Chủ nhân bút Đại Đạo khẽ gật đầu, “Dù sao cũng là Chân Thần.”
Nói xong, ông ta nhìn về phía Từ Chân cách đó không xa, sau khi im lặng một lát, ông ta lại nhìn sang Tổ Đạo, mãi lâu nữa, ông ta thấp giọng thở dài, không nói gì.
Ở phía kia, sau khi Ác Đạo lui mấy ngàn trượng, trong nháy mắt vẻ mặt cô ta đã trở nên dữ tợn.
Theo cô ta thấy, tên Diệp Quân này cùng lắm cũng chỉ là con kiến hôi.
Nhưng bây giờ, con kiến hôi này lại làm cô ta bị thương, hơn nữa còn ở trước mặt nhiều người như vậy.
Tay phải Ác Đạo đột nhiên chỉ lên trên.
Ầm!
Một luồng sấm sét đỏ như máu từ trên trời giáng xuống, rơi thẳng vào lòng bàn tay cô ta.
Luồng sấm sét đỏ như máu này nối liền với bầu trời, phát ra uy lực khủng bố, xung quanh thời không tinh vực đều đã sớm biến thành tro tàn.
Đột nhiên, Diệp Quân biết mất tại chỗ.
Vụt!
Một luồng kiếm quang chém từ giữa sân bay tới.
Trong mắt Ác Đạo hiện lên vẻ dữ tợn, tay cô ta đang cầm luồng Lôi Kiếp đột nhiên đập về trước một phát, luồng Lôi Kiếp đỏ như máu hung hăng ập xuống như núi lớn sụp đổ.
Lôi quang và kiếm quang vừa va chạm, hai người đã nổ tung ngay lập tức, từng luồng kiếm quang và lôi quang đáng sợ cứ lan ra bốn phía như làn sóng, ngay khi mọi người còn chưa phản ứng lại, một luồng kiếm quang đã xé rách sóng xung kích, lại chém về phía Ác Đạo lần nữa.
Mặt mũi Ác Đạo dữ tợn, giơ tay vung một đấm ra, vô số sấm sét đỏ như máu trào ra như thủy triều.
Rầm!
Những luồng sấm sét đó vỡ nát ầm ầm, Ác Đạo lại lui về.
Trong quá trình Ác Đạo lui về, Diệp Quân lại hóa thành một luồng kiếm quang đánh về phía cô ta.
Hai người đánh nhau, cũng đã tiến vào trong một khoảng thời không chưa rõ, ở trong khoảng thời không chưa rõ này, kiếm thế của Diệp Quân lại đè ép được Ác Đạo.
Nhìn thấy cảnh này, đám người Bùi thần hầu lẫn cường giả đều hoảng sợ, thực lực của Diệp Quân đã bất thường đến mức nghiêm trọng rồi.
Lúc này, cho dù là Vô Biên Chủ cũng cảm thấy thực lực của Diệp Quân mạnh tới mức không bình thường, phải biết rằng, lúc trước Diệp Quân còn bị Ác Đạo đập cho không đánh lại được, nhưng bây giờ, sau khi Từ Chân tín ngưỡng vào trật tự kiếm ý của hắn, thực lực của Diệp Quân lập tức xảy ra sự thay đổi triệt để.
Trật tự kiếm đạo này ghê thế à?
Dường như biết được suy nghĩ của Vô Biên Chủ, chủ nhân bút Đại Đạo nhẹ giọng nói: “Con đường của trật tự, thật ra chính là đường của tín ngưỡng, hắn đi theo con đường đó, người tín ngưỡng càng nhiều, thì hắn càng mạnh, khi tín ngưỡng càng mạnh, thì Đại Đạo của hắn cũng càng mạnh. Từ Chân không chỉ tin vào trật tự của hắn, mà còn có Đại Đạo mà hắn đi. Có thể nói, tín ngưỡng bình thường có thể gia tăng độ rộng của Đại Đạo, nhưng tín ngưỡng của cường giả cấp bậc như Chân Thần thì có thể tăng chiều sâu cho Đại Đạo của hắn.”
Vô Biên Chủ trầm giọng nói: “Hắn đánh thắng được Ác Đạo không?”