Vô số kiếm quang màu máu bị phá vỡ, Diệp Quân bị đánh bay mấy vạn trượng, còn chưa dừng lại, một quyền ấn vạn trượng đã đè xuống từ đỉnh đầu hắn.
Diệp Quân xòe tay ra, kiếm Hiên Viên trong tay phóng lên trời, trong nháy mắt chém vỡ quyền ấn ấy, nhưng khắc tiếp theo còn có nhiều sức mạnh cường hãn hơn phóng về phía hắn.
Diệp Quân xông lên phía trước, Thánh kiếm Hiên Viên trong tay điên cuồng vung lên, từng luồng kiếm quang màu máu chém ra tựa như cuồng phong vũ bão, đòn tấn công hung hãn đẩy lùi đám Tuế Nguyệt Nghịch Lưu Giả trước mặt.
Lúc này cả hai bên đều đã giết điên cuồng.
Thực sự là không chết không chịu dừng!
Nhưng Diệp Quân càng đánh càng hăng hái, quan trọng nhất là càng đánh càng mạnh, vì sức mạnh huyết mạch phong ma của hắn vẫn đang tăng lên một cách điên cuồng.
Hai bên đánh nhau kịch liệt cả một canh giờ, hai trăm ba mươi Tuế Nguyệt Nghịch Lưu Giả bây giờ chỉ còn lại hơn hai trăm người.
Diệp Quân cũng thảm, toàn thân không chỗ nào không bị thương, nhưng vì có cây thần tự nhiên nên chỉ cần không chịu đòn tấn công chí mạng thì hắn rất khó chết.
Khả năng phục hồi của cây thần tự nhiên quá nghịch thiên.
Diệp Quân càng đánh càng phấn khích, mà những Tuế Nguyệt Nghịch Lưu Giả kia lại càng đánh càng sợ hãi, vì họ phát hiện, Diệp Quân càng đánh càng mạnh.
Đúng lúc này, có Tuế Nguyệt Nghịch Lưu Giả đột nhiên hung tợn nói: “Sức mạnh huyết mạch của hắn chắc sắp tới cực hạn rồi”.
Đến cực hạn chắc chắn sẽ phản phệ!
Nghĩ tới đây, mọi người lại một lần nữa lao về phía Diệp Quân, có điều lúc này bọn họ không còn liều mạng như trước nữa.
Bây giờ họ chỉ muốn kéo dài thời gian, đến khi Diệp Quân sức cùng lực kiệt sau đó bị sức mạnh huyết mạch phản phệ.
Sau khi lựa chọn không áp chế huyết mạch phong ma, cuối cùng huyết mạch phong ma trong cơ thể Diệp Quân đã thực sự được giải phóng, sức mạnh huyết mạch tràn ngập toàn thân hắn, lúc này hắn chỉ muốn giết người, chỉ muốn được trút ra.
Giết hết tất cả!
Lúc này dù phụ thân có đứng ở đây, hắn cũng sẽ chém hai nhát!
Lại một canh giờ nữa trôi qua, lại có hơn mười Tuế Nguyệt Nghịch Lưu Giả nữa mất mạng, mà lúc này sắc mặt của họ đã trở nên cực kỳ khó coi, bởi họ biết Diệp Quân trước mặt không hề kiệt sức, ngược lại, sức chiến đấu của hắn còn càng ngày càng mạnh!
Quá vô lý!
Nhìn Diệp Quân như sát thần, lòng mọi người đều nảy lên ý định rút lui.
Lúc đầu họ khí thế hừng hực, không chết không thôi, nhưng đánh một hồi họ phát hiện người đàn ông trước mắt càng đánh càng mạnh, sức mạnh huyết mạch cũng không hề cạn kiệt, không chỉ vậy, họ còn phát hiện khí thế kiếm đạo của Diệp Quân cũng càng ngày càng mạnh, dường như có xu hướng đột phá.
Khi cảm nhận được điều này, nét mặt các Tuế Nguyệt Nghịch Lưu Giả lại càng trở nên khó coi hơn.
Ầm!
Lúc này Diệp Quân chợt chém ra một kiếm nữa, một luồng kiếm quang màu máu đẩy lùi mười mấy Tuế Nguyệt Nghịch Lưu Giả trước mặt.
Mọi người nhân cơ hội này lùi lại phía sau mấy vạn trượng, cách xa Diệp Quân.
Nhìn thấy Diệp Quân cả người đầy máu, tựa như sát thần, vẻ mặt mọi người đều cực kỳ âm trầm.