Chắc chắn là sẽ chết.
Diệp Khải chớp mắt, thông minh chọn đổi chủ đề: “Tiền bối, Độc Khai Nhất Đạo mà trước kia ông nói với ta mạnh lắm sao?”
Chủ nhân bút Đại Đạo cười nói: “Độc Khai Nhất Đạo còn tùy thuộc vào người, người Độc Khai Nhất Đạo thật sự không phải là người mà bây giờ ngươi có thể địch lại, còn những Độc Khai Nhất Đạo áp chế thần tính bằng nhân tính lại càng đáng sợ, chẳng hạn như tông chủ Quá Khứ Tông”.
Diệp Khải trầm giọng nói: “Xem ra ta vẫn phải cố gắng hơn”.
Chủ nhân bút Đại Đạo gật đầu, cười nói: “Cố gắng trở nên mạnh hơn là mong có thể đuổi kịp bước chân của hắn à?”
Diệp Khải gật đầu: “Ta mong một ngày nào đó mình có thể đứng bên cạnh Diệp Quân huynh, sau đó nói với huynh ấy ta không hề kém cỏi. Mặc dù ta biết sẽ rất khó nhưng ta sẽ cố gắng… Ta sẽ cố gắng”.
Dứt lời, ánh mắt y lộ ra vẻ kiên định.
Chủ nhân bút Đại Đạo im lặng một lúc, khẽ gật đầu: “Ta tin ngươi, bây giờ ngươi có thể đi luyện tập thực chiến rồi”.
Nghe thế Diệp Khải cảm thấy có hứng thú, vội hỏi: “Đi đâu?”
Chủ nhân bút Đại Đạo xòe tay ra, sau đó nhẹ nhàng quét một lúc, một trận pháp dịch chuyển bỗng xuất hiện dưới chân Diệp Khải, Diệp Khải còn chưa kịp phản ứng đã biến mất vào trong trận pháp dịch chuyển.
Sau khi Diệp Khải biến mất, một người đàn ông chậm rãi bước ra từ bên cạnh chủ nhân bút Đại Đạo.
Người đàn ông mặc chiếc áo da thú, để tóc dài ngang vai, tay cầm một chai rượu thủy tinh.
Người đến chính là Vô Biên Chủ.
Vô Biên Chủ nhấp một hớp rượu rồi nói: “Tổ chức bí ẩn đó bắt đầu ra tay rồi”.
Chủ nhân bút Đại Đạo khẽ nói: “Nằm trong dự đoán”.
Vô Biên Chủ nhìn chủ nhân bút Đại Đạo, chủ nhân bút Đại Đạo cười nói: “Ác Đạo của Chân vũ trụ đã bị trấn áp nhiều lần như vậy, chẳng những thực lực rất đáng sợ, mà tiềm năng cũng cực kỳ đáng sợ, chúng sẽ không bỏ mặc cô ta nên chắc chắn chúng sẽ dốc toàn lực giải cứu Ác Đạo này, giải phóng vũ trụ”.
Vô Biên Chủ hỏi: “Ông định thế nào?”
Chủ nhân bút Đại Đạo bình tĩnh nói: “Để xem đã”.
Vô Biên Chủ nhíu mày.
Chủ nhân bút Đại Đạo khẽ nói: “Chỉ có thể xem tình hình”, Vô Biên Chủ trầm giọng nói: “Đứa nhóc Diệp Khải này được đấy chứ”.
Chủ nhân bút Đại Đạo khẽ cười: “Ông sợ ta lợi dụng nó à?”
Vô Biên Chủ lắc đầu: “Ông không phải là loại người đó”.
Chủ nhân bút Đại Đạo cười nói: “Chính vì cậu ta khá ổn nên mới giúp cậu ta một tay, trên đời này không phải ai cũng là Dương điên và người phụ nữ đó, có thể tự mình nghịch thiên lật đổ vạn vật”.
Vô Biên Chủ quay đầu nhìn chủ nhân bút Đại Đạo: “Có đôi khi ta không nhìn thấu được ông”.
Không để chủ nhân bút Đại Đạo lên tiếng, Vô Biên Chủ nói tiếp: “Nhưng ta biết mặc dù tâm tư của ông nhiều nhưng lại không xấu xa, nên ta đồng ý đi với ông”.