Tại một vùng tinh không nọ, có một bà lão đang nhìn xuống hành tinh im ắng kia với ánh mắt lạnh lùng đầy sát khí.
Người này không phải ai khác, chính là Ác Bà.
Kể từ ngày rời khỏi Đại Chu, bà ta vẫn luôn ráo riết truy lùng tung tích Diệp Quân, nhưng hắn tựa như đã bốc hơi khỏi thế gian, chẳng có lấy chút thông tin nào.
Cho đến cách đây không lâu, bà ta cuối cùng cũng hay tin hắn sắp đến Đại Chu.
Đại Chu!
Hai chữ này khiến sắc mặt Ác Bà trở nên dữ tợn.
Hoàng trữ Chu Phạm của nơi đó.
Rõ ràng là muốn đối đầu với Ác Đạo Minh bọn họ.
Nếu không phải vì bọn họ đang bận bịu đối phó với Chân Thần ở Chân vũ trụ, thì bà ta đã dẫn dắt toàn bộ cường giả của Ác Đạo Thập Điện san bằng Đại Chu rồi.
Chỉ vì Ác Đạo Minh những năm gần đây quá kín tiếng.
Khiến những thế lực khác coi khinh ra mặt.
Đúng lúc này, có một ông lão xuất hiện cách đó không xa.
Sắc mặt Ác Bà lập tức chuyển thành cung kính, khom người thi lễ: “Việt Tôn”.
Ông ta không thèm đếm xỉa đến bà ta, chỉ im lặng nhìn xuống hành tinh bên dưới.
Ác Bà vội nói: “Việt Tôn, kẻ này sao đáng để ngài phải đích thân ra tay?"
"Ngu xuẩn!"
Việt Tôn nhíu mày mắng.
Ác Bà im thin thít.
Ánh mắt Việt Tôn nhìn hành tinh kia trở nên lạnh lẽo: “Trước kia, Đại Chu biếm Chu Phạn làm thứ dân vì không muốn gây thù chuốc oán với Ác Đạo ta. Nhưng nay tên Diệp Quân kia chỉ vừa đi một chuyến, Chu Phạn đã được khôi phục thân phận Hoàng trữ. Điều này có nghĩa gì?"
Ác Bà thấp giọng nói: “Ta đã phái người đi điều tra chuyện này, tiếc rằng còn chưa kịp đặt chân vào Đại Chu đã bị sát hại...”
Ánh mắt bà ta lạnh đi: “Chúng thật sự không đặt Ác Đạo Minh ta vào mắt, nên giết!"
Việt Tôn phun ra: “Vì sao chúng đột ngột thay đổi lập trường, đứng về phía tên nhóc kia, đối đầu với Ác Đạo Minh chúng ta?"
Ác Bà thoáng ngẩn ra rồi nhíu mày, nghĩ mãi mà không thông.
Ác Đạo Minh tuy không thể hiện toàn bộ thực lực nhưng Đại Chu làm sao không biết bọn họ đáng sợ đến mức nào, vậy mà vẫn dứt khoát đứng về phe thanh niên kia.