Lúc này đây, tín ngưỡng của họ kiên định hơn bao giờ hết.
Xa xa, người đàn ông áo xanh cùng Tiêu Dao kiếm tu nhìn người khổng lồ màu vàng kim nọ, sắc mặt người đàn ông áo xanh bình thản, chính xác hơn là đã có chút thất vọng.
Tiêu Dao kiếm tu cũng khẽ lắc đầu, con ngươi ánh lên vẻ thất vọng không che giấu.
Người khổng lồ kia đột nhiên cúi đầu nhìn về phía người đàn ông áo xanh và Tiêu Dao kiếm tu, không nói một lời, tay đã vung thanh kiếm bổ xuống.
Vèo!
Tinh hà nứt ra, đất trời vỡ nát.
Một kiếm bổ xuống, thế hùng hồn không thể đỡ.
Trước một kiếm này, hết thảy mọi thứ trên thế gian dường như đã trở nên thật nhỏ bé.
Bên dưới, sắc mặt người đàn ông áo xanh vẫn bình thản như không, ông ấy vung tay áo, kiếm trong tay phóng lên cao.
Ong!
Một âm kiếm kêu ngân vang, thanh kiếm màu vàng kim kia nát bấy, đồng thời, người khổng lồ màu vàng kim nọ cũng vỡ nát theo.
Một kiếm đã giết chết người khổng lồ nọ.
Thấy thế, Điện Tông cùng đám cường giả đi theo đều ngây người.
Mất rồi?
Không còn?
Đó là thần lực mà!
Chỉ một kiếm, đã bị đánh tan?
Cái quỷ gì vậy?
Đám người bên phía Điện Tông đều đã nghệt mặt ra.
Bên dưới, người đàn ông áo xanh nhìn về phía Điện Tông, bình thản nói: “Hay là các ngươi mời thần gì đó mà các ngươi thờ phụng ra luôn đi?”
Điện Tông quắc mắt nhìn chằm chằm vào người đàn ông áo xanh, lòng lão ta lúc này đã dậy sóng.
Thần lực mà mình gọi ra được, lại bị tên kiếm tu trước mặt đây chém tan chỉ bằng một nhát kiếm.
Sao có thể như thế được?
Tuyệt đối không thể như thế được!
Nhất định đã có chỗ nào gặp trục trặc rồi.
Điện Tông bắt đầu tự hoài nghi, tự phủ định.
Thần…
Thật sự là không gì không làm được sao?
Vào thời khắc này, lão ta vô cùng thống khổ, vô cùng mâu thuẫn.
Bởi vì tín ngưỡng của lão ta đang bắt đầu từ từ sụp đổ.
Người đàn ông áo xanh liếc nhìn con đường màu vàng kim kia, nói: “Này ông già, hỏi ngươi một câu”.