Nghe thấy lời của An Nam Tịnh, những người xung quanh đều sửng sốt.
Lợi hại đến thế ư?
Bà muốn đấu với mười vị Thần Đế?
Người phụ nữ thần linh cười khẽ: “Đúng là ngông cuồng! Du Lão, Quân Lão, đánh chết bà ta đi!”
Bà ta vừa cất lời, hai Thần Đế lập tức lao đi.
Ánh mắt An Nam Tịnh lạnh tựa như băng, bà ấy đâm thương về phía trước.
Oanh!
Trong nháy mắt, dưới ánh nhìn của tất cả mọi người, hai vị Thần Đế kia lùi lại tận một trăm nghìn trượng.
Thấy cảnh này, mọi người đều hóa đá!
Đây là Thần Đế à?
Có khi nào là hàng giả không vậy?
Thấy tình huống trước mắt, Diệp Quân cũng sững sờ.
Lúc này, hắn cảm thấy bản thân quá yếu.
Cái gì gọi là cường giả?
Chính là thế này đây!
Thực lực chỉ có thể bổ đôi một ngọn núi của hắn hoàn toàn không thể xem là cường giả, đối diện người thế này, hắn thật sự chỉ như một con kiến mà thôi!
Bổ trời?
Tham vọng nhỏ quá!
Mục tiêu phải lớn hơn!
Bổ vũ trụ mới được!
Sau khi thoát khỏi sự kinh ngạc, mọi người lại trở nên vui mừng.
Vô địch!
Không ngờ bên phía vũ trụ Quan Huyên họ vẫn còn cường giả đáng sợ đến thế!
Trên mặt người phụ nữ thần linh phía xa cũng không còn nụ cười nữa, bà ta nhìn An Nam Tịnh, im lặng một lúc rồi nói: “Lợi hại!”
An Nam Tịnh nhìn về phía người phụ nữ: “Gọi mười tên Thần Đế đến đây, ta không đùa!”
Mọi người: “...”
Người phụ nữ thần linh cười nói: “Gọi thì gọi!”
Dứt lời, bà ta mở lòng bàn tay, trong lòng bàn tay bà ta có một tia kim quang chợt phóng lên cao, trong nháy mắt, kim quang đã tiến vào nơi sâu trong vũ trụ. Ngay sau đó, trong kim quang kia chợt vang lên tiếng ngâm xướng như đến từ xa xưa.
Diệp Quân nhìn nhẫn không gian trên tay phải của người phụ nữ thần linh, không biết đang nghĩ gì. Lúc này, Tiểu Tháp chợt lên tiếng: “Tiểu tử, chúng ta thương lượng một chuyện!”
Diệp Quân hơi tò mò: “Chuyện gì?”
Tiểu Tháp trầm giọng nói: “Lát nữa lúc nói chuyện với tiền bối cầm thương này, ngươi đừng có nói bậy bạ, biết chưa?”
Nó thật sự có bóng ma tâm lý rồi!
Nếu tên chết tiệt này nói bậy nói bạ trước mặt An Nam Tịnh thì chẳng khác nào muốn giết nó.