Biết rõ kẻ địch mạnh hơn mình rất nhiều, nhưng cô ấy vẫn làm vậy.
Đánh thua là một chuyện, có dám đánh không lại là chuyện khác.
Diệp An không cho phép mình yếu đuối, dù phải chết thì cũng phải chết một cách vinh quang.
Sức mạnh huyết mạch quanh người cô ấy ngày càng mạnh, khí tức cũng thêm khủng khiếp và có sự biến đổi về chất.
Sắp đột phá rồi!
Thấy vậy, mọi người ở bên ngoài đều tỏ vẻ sững sờ.
Đánh qua đánh lại thế nào lại sắp đột phá rồi?
Người thần bí thấy Diệp An sắp đột phá thì không hề ra tay, trái lại đứng yên chờ.
Đoàn trưởng Thức Thần của binh đoàn đánh thuê Thức Thần nhìn Diệp An rồi khen ngợi: “Đúng là yêu nghiệt!”
Phải công nhận là ông ta phải chấn động trước thực lực của Diệp An, đúng là mạnh không tưởng!
Khi đối diện với người mạnh hơn mình không biết bao nhiêu lần, Diệp An chẳng những không tuyệt vọng, mà còn tăng ý chí chiến đấu.
Ý chí này đúng là vô địch!
Nếu hôm nay Diệp An không chết thì sau này chắc chắn sẽ thống trị một phương.
Đáng tiếc!
Thức Thần ngoảnh nhìn người thần bí, người này dám để mặc cho Diệp An đột phá thì chứng tỏ vô cùng tự tin. Ông ta nhíu mày nhìn người thần bí, không biết rốt cuộc người này mạnh đến đâu?
Sau đó, khí tức của Diệp An cứ mạnh dần lên, thương thế quanh người cô ấy cũng vậy, nhất là sức mạnh huyết mạch phong ma, có lẽ vì ban nãy bị trấn áp nhiều lần nên nó đã nổi cáu, vì vậy càng toả ra khí tức mạnh hơn.
Còn người thần bí thì vẫn chờ Diệp An đột phá.
Cuối cùng, khí tức của Diệp An đã bùng nổ thật sự. So với trước kia thì cô ấy đã mạnh hơn rất nhiều. Thương thế toả ra cũng cuộn dâng như thuỷ triều, làm thời không dập dềnh như nước.
Đột phá rồi!
Diệp An mở mắt ra, trong mắt cô ấy là một biển máu. Ngay sau đó, cô ấy đã hoá thành một đường thương rồi biến mất. Cây trường thương xé không bay về phía người thần bí.
Lần này, sức mạnh của Diệp An đã hơn trước rất nhiều, thêm ý chí Võ Thần nữa, có thể nói uy lực một thương của cô ấy đến vài cường giả cảnh giới Thần Tổ cũng không đỡ được.
Người thần bí chợt giơ tay ra điểm nhẹ một cái.
Uỳnh!
Tất cả thương thế cùng sức mạnh huyết mạch đều tan biến, Diệp An lại bị đẩy lùi.
Vẫn bị trấn áp!
Sự chênh lệch về thực lực quá lớn…
Diệp An vừa dừng lại thì thể xác đã nứt ra ứa máu, thần hồn cũng trở nên mờ ảo.
Người thần bí khẽ lắc đầu nói: “Mẹ ngươi xuất hiện còn chút thú vị, chứ ngươi thì vẫn còn kém lắm!”, nói rồi, cô ta ngoảnh sang nhìn Diệp Quân: “Diệp công tử, chơi lâu qua rồi, kết thúc thôi nhỉ!”
Dứt lời, bàn tay của cô ta khẽ ép xuống khu vực của Diệp Quân từ xa.
Uỳnh!
Cơ thể của Diệp Quân cũng trở nên mờ ảo.
Lúc này, hắn chỉ thấy ý thức của mình dần tan biến, hắn đang thật sự biến mất theo kiểu bị loại trừ.
Vậy mà, hắn chẳng thể làm gì được.
Đúng lúc này, quá khứ ngày xưa lại xẹt qua đầu hắn như ánh chớp.
Thành Hoang Cổ, nhà họ Diệp, Nạp Lan Ca, Ngao Thiên Thiên, Từ Thụ, Từ Nhu, Chân tỷ…