Đệ Nhất Tĩnh Chiêu nhìn Diệp Quân, không biết đang nghĩ gì.
Diệp Quân quan sát thiên ngọc trong tay, ngọc có màu tím đậm, kết cấu cứng rắn, còn ẩn chứa một ít linh khí đặc thù, chỉ cần nhìn thoáng qua đã biết là vật phi phàm.
Nếu không phải có Pháp Tắc Đại Đế, thì ngọn núi này đã sớm bị người khác dọn sạch.
Diệp Quân cất mảnh thiên ngọc vào trong nhẫn không gian, hai người tiếp tục đi về phía trước, một lúc sau, khi đến đỉnh núi, trước mặt hai người có một vòng xoáy màu tím cách trăm trượng.
Diệp Quân nhìn thoáng qua vòng xoáy màu tím, nói: "Đây là lối vào di tích Toại Minh ư?”
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu gật đầu: “Ừ.”
Diệp Quân nhìn về phía xa, hắn nhảy thẳng vào không chút do dự.
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu đột nhiên quay đầu nhìn phía chân trời, sau đó cũng đi theo Diệp Quân. Một lúc sau, Diệp Quân và Đệ Nhất Tĩnh Chiêu đi đến một di tích bỏ hoang, cách họ không xa có những cột đá bằng đồng cao tới tận trời, những cột đá bằng đồng này cao không thấy đỉnh, có khoảng mấy chục ngàn cây, trên mỗi cột đá là một hình vẽ khác nhau, có phù văn, có chữ viết cổ xưa, có yêu thú mặt mũi dữ tợn, hay một ít sinh linh kỳ lạ, còn có cả mặt trời và mặt trăng, nhìn những cột đá bằng đồng cao ngất này, Diệp Quân hơi chấn động, di tích Toại Minh này quả là không đơn giản.
Như cảm nhận được điều gì đó, hắn đột nhiên quay đầu nhìn Đệ Nhất Tĩnh Chiêu, Đệ Nhất Tĩnh Chiêu trầm giọng nói: “Nơi đây có một quy luật thần bí, bất kỳ ai tiến vào, tu vi đều bị áp chế…”
Vừa nói, cô ta vừa nhìn Diệp Quân: “Là Pháp Tắc Đại Đế sao?”
Diệp Quân cảm nhận xung quanh, lắc đầu: “Không phải Pháp Tắc Đại Đế, là một sức mạnh thần bí khác.”
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu cau mày.
Diệp Quân đi đến một trong những cột đá đồng, trên cột đá đồng này có vẽ một ít ký tự cổ xưa, hắn không hiểu gì cả.
Một lát sau, hắn thu hồi tầm mắt, nhìn về phương xa: “Chúng ta đi đến phía trước.”
Hai người đi về phía vực sâu, đi qua cột đá đồng, nhìn thấy một tòa tế đàn cực lớn, tế đàn cao mấy chục trượng, bốn phía là bốn con yêu thú, có hình dáng quái dị, đều ngẩng đầu, hai chân trước giơ lên, như thể tôn thờ thứ gì đó.
Diệp Quân và Đệ Nhất Tĩnh Chiêu chậm rãi đi đến trước tòa tế đàn, chính giữa tế đàn có một bức tượng đồng, cao mấy thước, hai tay ôm một quả cầu lửa, dưới chân có một pháp trận nhỏ với những phù văn đỏ như máu cực kỳ thần bí.
Diệp Quân đang muốn đi về phía quả cầu lửa, nhưng bị Đệ Nhất Tĩnh Chiêu ngăn cản.
Đệ Nhât Tĩnh Chiêu khẽ lắc đầu, nhìn quả cầu lửa kia: “Đã từng có một vị cường giả đến đây cướp quả cầu lửa này, nhưng cuối cùng bị ngọn lửa này thiêu thành tro.”
Chính xác là đốt thành tro bụi!
Diệp Quân kinh ngạc, hắn quay đầu nhìn quả cầu lửa, quả cầu lửa vô cùng bình thường, không có bất kì khí tức nào cả.
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu nhìn pháp trận đỏ như máu dưới chân người đàn ông bằng đồng, vẻ mặt nghiêm túc: “Trận pháp này đã cắn nuốt vô số sinh linh.”
Diệp Quân hỏi: “Hiến tế?”
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu gật đầu.
Diệp Quân cau mày.
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu nhìn về phía xa, cuối tầm mắt là một mảnh mông lung: “Bên kia có một con sông, gọi là sông Toại Minh, đối diện dòng sông đó chính là vùng cấm Toại Minh, ngoại trừ Đại Đế ra, đến nay vẫn chưa ai dám đi qua con sông đó.”
Diệp Quân cười nói: “Đi xem thử không?”
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu nhìn Diệp Quân: “Ngươi chắc không?”
Diệp Quân cười: “Chắc cô cũng muốn đi xem, đúng không?”
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu gật đầu: “Vậy đi xem thử đi.”
Hai người rời khỏi tế đàn, đi thẳng về phía trước, đi không bao lâu, Diệp Quân nhìn thấy con sông mà Đệ Nhất Tĩnh Chiêu nhắc đến, mặt rông không rộng, ước chừng trăm trượng, nhưng rất dài, không thấy điểm cuối, nước sông trong vắt, nhưng không nhìn thấy gì bên dưới. Mà phía trên bên trái cách vài mét, có một cây cầu vòm, dẫn thẳng sang phía đối diện.