Nhất Niệm không đáp gì mà chỉ chạm ngón cái và ngón trỏ vào nhau, rồi kéo sang bên phải.
Xoẹt!
Thời không bị kéo mở, để một dòng sông vàng kỳ lạ chảy ra.
Diệp Quân kinh ngạc: “Tuế Nguyệt Trường Hà?"
Nhất Niệm gật đầu lia lịa.
Diệp Quân tỏ vẻ hoài nghi.
Bỗng nghe Tháp gia nói: “Chưa hiểu hả đại ca? Tuế Nguyệt trường hà cỡ nhỏ đó!"
Đầu óc Diệp Quân có một thoáng trống rỗng.
Nhất Niệm đi qua đi lại với vẻ đăm chiêu trên mặt. Rồi hai mắt sáng lên, cô ta gọi kiếm Thanh Huyên xuất hiện trên tay.
Diệp Quân: “...”
Nhất Niệm vung tay chạm nhẹ vào Tuế Nguyệt trường hà rồi dùng kiếm điểm xuống.
Uỳnh!
Toàn bộ dòng sông bị thu vào thanh kiếm.
Tới đây cô ta mới trả kiếm lại cho Diệp Quân với một nụ cười ngọt ngào trên mặt.
Diệp Quân vừa nắm tay quanh chuôi kiếm đã biến sắc, vội vàng thả nó ra với vẻ sợ hãi.
Hắn vừa cảm nhận được một luồng sức mạnh vô cùng khủng khiếp, vô tận như linh khí trong đất trời.
Đó không phải sức mạnh của kiếm Thanh Huyên!
Nhất Niệm giơ ngón tay lên: “Là sức mạnh Tuế Nguyệt của một thế giới”.
Diệp Quân nhìn sang: “Của cả một thế giới?!"
Nhất Niệm gật đầu, dùng hai tay vẽ một vòng tròn: “Thế giới của chúng ta có vô số thế giới và thời không. Ta học được một phương pháp đặc biệt từ thời không của huynh, rút lấy sức mạnh Tuế Nguyệt từ huynh rồi thông qua thời không kia, rút sức mạnh Tuế Nguyệt từ một số sinh linh để sử dụng...”
Cô ta chỉ vào kiếm Thanh Huyên: “Vung một kiếm là tung ra Tuế Nguyệt của cả một thế giới”.
Diệp Quân hỏi lại: “Đây là thứ muội đang nghiên cứu gần đây à?"
Nhất Niệm gật đầu: “Phải!"
Diệp Quân: “Vì ta?"
Nhất Niệm cười rộ lên thật tươi.
Diệp Quân cảm thấy như có dòng nước ấm chảy qua tim, ôn hòa xoa đầu cô ta, cười nói: “Cảm ơn muội”.
Nhất Niệm chỉ im lặng cúi mặt.
Hắn hỏi: “Sao vậy?"
Nhất Niệm thì thầm: “Vợ chồng mà ơn nghĩa gì, nghe xa cách quá đi”.