Một âm thanh nghi hoặc đột nhiên vang lên.
Mọi người đều ngẩng đầu nhìn.
Tại một nơi sâu thẳm trong tinh không xa xôi, một vị kiếm tu khoác trường bào màu trắng bỗng dừng lại, quay đầu nhìn.
Bên cạnh kiếm tu, người đàn ông áo xanh hỏi: “Tiêu huynh, có chuyện gì?”
Kiếm tu kia trầm giọng: “Có người vừa nói vô địch!”
Người áo xanh lắc đầu: “Chắc lại là một kẻ vô tri nào đó, đừng để ý”.
Kiếm tu kia do dự giây lát rồi nói: “Ta vẫn nên quay về xem thế nào, nếu không, bọn chúng cứ nhắc mãi vô địch, ta nghe thấy phiền…”
Dứt lời, kiếm tu kia quay người, kiếm quang lóe lên, biến mất khỏi đó.
Thấy Tiêu Dao Kiếm Tu đi rồi, người áo xanh quả thực không biết phải nói gì.
Vị Tiêu huynh này dường như mắc chứng ám ảnh cưỡng chế rồi.
Ai dám xưng vô địch thì làm thịt kẻ đó!
…
Trong tinh không, Diệp Quân nhìn Ma Đế, sắc mặt hết sức nghiêm nghị, bởi vì hắn phát hiện, hơi thở của vị Ma Đế này quả thực rất mạnh, còn mạnh hơn Chiến Đế khá nhiều.
Chiến Đế lúc này không phải đang trong thời kì đỉnh cao của thực lực, nhưng vị trước mắt đây hiển nhiên là một vị cường giả đang ở thời kì sung mãn nhất.
Lần này Diệp Quân không chọn tiếp tục đánh, vì hắn đã thu được rất nhiều điều, cũng coi như đủ rồi.
Còn tiếp tục đánh, chẳng may mất mạng thì phải làm sao?
Diệp Quân lùi sang một bên, đứng cạnh Nhị Nha và An Nam Tịnh, Tiểu Bạch vội vàng vươn móng vuốt, thanh kiếm Thanh Huyên bay vèo về tay nó.
Diệp Quân vội giữ chặt tấm khiên cổ, không để nó bay qua nốt.
Tiểu Bạch trừng mắt lên, vươn móng vuốt chỉ chỉ khiên cổ rồi lại chỉ vào mình.
Không khó đoán ra, ý nó muốn nói là, khiên cổ đó là của nó.
Diệp Quân do dự một chút rồi nói: “Cho ta mượn dùng chút đi”.
Tiểu Bạch trợn to mắt, nhìn chằm chằm vào Diệp Quân.
Diệp Quân bị nó nhìn như thế cũng thấy chột dạ: “À thì… Đánh lui kẻ địch rồi, ta trả lại cho ngươi, có được không?”
Tiểu Bạch vẫn trừng mắt nhìn, trông như đang do dự.
Diệp Quân lại nói thêm: “Ta lấy danh nghĩa cha ta bảo đảm với ngươi”.
Nghe thấy thế, Tiểu Bạch lập tức chạy đến trước khiên cổ, vươn cả hai móng vuốt ra sức kéo lấy…
Sắc mặt Diệp Quân cứng đờ ra.
Trời đất!
Cha mình, nhân phẩm kiểu gì vậy?
Thật bất đắc dĩ.
Diệp Quân đành phải trả lại khiên cổ cho Tiểu Bạch, hắn không thể làm ra loại chuyện cướp đoạt của người khác, đương nhiên, cũng là không dám làm.
Sẽ bị đánh đó!
Đánh không lại Nhị Nha, cũng đánh không lại An tiền bối, càng đánh không lại ông nội.
Haiz!
Diệp Quân lặng lẽ thở dài một hơi, mình thật đúng là kẻ dưới đáy xã hội.
Xa xa, Ma Đế nhìn đám người bên Diệp Quân, cười cười lớn lối: “Các ngươi cùng lên một lượt đi”.
Cùng đánh một lượt!