Hệ Ngân Hà, câu lạc bộ Vô Biên.
Trên tầng lớp cao nhất của câu lạc bộ, một người đàn ông trung niên đang nằm trên ghế sa lông, trong tay cầm một bình rượu, bên ngoài cửa sổ là từng tòa cao tầng nối tiếp, đèn đóm rực rỡ, vô cùng phồn hoa chói mắt.
Người đàn ông trung niên chỉ mặc một cái áo ngủ, cổ áo mở tung, để lộ cơ ngực rắn rỏi.
Người này chính là Vô Biên Chủ.
Ông ta nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết đang nghĩ gì, chỉ là thỉnh thoảng sẽ nốc một ngụm rượu.
"Vô Biên lão ca!"
Lúc này, một giọng nói chợt vang lên.
Vô Biên Chủ không quay đầu lại, bởi vì ông ta biết người đến là ai.
Một người đàn ông đẩy cửa đi vào, người đến chính là Thiên Thần.
Nhớ đến cảnh tượng lần đầu Thiên Thần đến câu lạc bộ Vô Biên, Vô Biên Chủ không khỏi lắc đầu bật cười.
Thiên Thần đi thẳng đến cạnh Vô Biên Chủ ngồi xuống, gã cầm lấy một bình rượu trên bàn lên rồi uống một hơi cạn sạch, sau đó nói: "Vô Biên lão ca, nhìn này..."
Nói rồi, gã xòe tay ra, kiếm Thanh Huyên xuất hiện trong tay gã.
Vô Biên Chủ liếc nhìn kiếm Thanh Huyên một cái, không nói gì, chỉ nốc mạnh thêm một ngụm rượu.
Thiên Thần lấy một chiếc nhẫn không gian ra đặt lên mặt bàn kính trước mặt: "Lão ca, Quân ca để Tiểu Hồn đem hai chiếc nhẫn không gian đến đây, một cho ta, một còn lại cho huynh".
Vô Biên Chủ nhìn Thiên Thần, cười nói: "Sao nào, không chịu được cô đơn à?"
Thiên Thần cười hì hì.
Gã đã đến hệ Ngân Hà được một quãng thời gian, ăn cũng đã ăn, chơi cũng đã chơi đủ. Bây giờ gã thật sự có chút muốn ra ngoài phiêu lưu lại.
Đàn ông mà!
Khi nào mà chẳng muốn chu du phiêu lưu!
Vô Biên Chủ nhìn Thiên Thần trước mắt, trong mắt ánh lên một tia phức tạp, ông ta thấy được hình bóng của bản thân trên người gã.
Không cam lòng làm người bình thường, muốn hoài bão.
Thế nhưng...
Ông ta phải thừa nhận là mình đã già rồi!
Thiên Thần nói: "Lão ca, cùng ra ngoài không?"
Vô Biên Chủ đứng dậy đi tới bên cửa sổ, đưa mắt xuống nhìn đường xá chằng chịt ở dưới: "Ta lớn tuổi rồi, phải dưỡng lão thôi".
Lúc này Thiên Thần đứng dậy đi đến bên cạnh ông ta: "Vô Biên lão ca, huynh đang tuổi tráng niên khóe mạnh, dưỡng lão gì chứ? Hai chúng ta ra ngoài xông pha đi!"
Vô Biên Chủ lắc đầu: "Ta không theo kịp thời đại nữa rồi".
Thiên Thần còn muốn khuyên, nhưng Vô Biên Chủ đã nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai gã, cười nói: "Tuổi trẻ đúng là tốt!"
Nói rồi, ông ta nhìn nhẫn không gian trên bàn: "Chiếc nhẫn không gian còn lại ngươi cũng lấy luôn đi, thiên phú của ngươi không tệ, lại thêm những tổ linh mạch cực phẩm và tài nguyên tu luyện hắn cung cấp đó, ngươi hoàn toàn có thể đột phá một giới hạn mới".
Thiên Thần khẽ thở dài, không khuyên thêm nữa.
Vô Biên Chủ tiếp tục nói: "Sau này phải cố lên, nếu không tên nhóc kia sẽ bỏ lại ngươi ở phía sau tít tắp, cảm giác bị huynh đệ bỏ lại đằng sau đó... Rất khó chịu".
Nói rồi, ông ta lại cầm theo bình rượu bước đi, một giây sau đã xuất hiện ở đường phố phía dưới.
Thiên Thần im lặng một lát rồi cũng xoay người rời đi, gã không cầm lấy chiếc nhẫn không gian còn lại.
Thiên Thần đi tới trước một sòng mạt chược, bên trong tiếng người huyên náo, rất náo nhiệt.
Trước một bàn mạt chược, một người phụ nữ có khí chất vô cùng đang vuốt bài bằng một tay, tay còn lại cầm một miếng dưa hấu, đang vừa đánh vừa ăn.
Đây chính là mẹ của Thiên Thần - Tần nương nương.
Ngồi đối diện Tần nương nương là một người phụ nữ có hình thể đầy đặn, vừa đánh một quân bài xuống đã cười nói: "Tiểu Tần, không phải là chị nhiều chuyện, nhưng con trai của em là một người tài giỏi, miệng cũng ngọt, nhưng cả ngày lại du thủ du thực, không có công việc đàng hoàng, thế coi sao mà được?"
Tần nương nương đánh ra một quân bài: "Nó thích là được".
Người phụ nữ đẫy đà liếc nhìn Tần nương nương rồi cười nói: "Em chiều nó quá".
Nói rồi, bà ta lại chuyển đề tài: "Chị thấy thằng bé còn độc thân, có muốn chị giới thiệu cho một nhà bàn chuyện kết hôn không? Gia cảnh nhà gái rất tốt, cũng là một người giỏi giang..."
Tần nương nương mỉm cười nói: "Được thôi!"
Người phụ nữ đẫy đà lập tức cười tươi hơn: "Được được, hôm nào chị sắp xếp mời mọi người cùng ăn cơm một bữa rồi nói chuyện đàng hoàng nhé".
"Mẹ!"
Đúng lúc này, Thiên Thần chạy vào, trong tay cầm theo một túi hoa quả và thức uống, gã nhanh chân đi đến cạnh bàn mạt chược, sau đó đặt túi đồ ăn lên bàn: "Dì Chu, đây là sầu riêng dì thích ăn này, dì Lý, đây là nước ngọt của dì, còn dì Tôn nữa, thuốc lá của dì đây..."
Ba người phụ nữ đang chơi mạt chược lập tức nở nụ cười vui vẻ, người phụ nữ đẫy đà nhìn Thiên Thần, cười nói: "Thiên Thần, cháu tới đúng lúc lắm, vừa hay dì đang bàn chuyện với mẹ cháu, định giới thiệu cho cháu một nhà để kết hôn đấy! Cháu thấy sao?"
Vẻ mặt Thiên Thần cứng đờ, gã nhìn về phía Tần nương nương, Tần nương nương chỉ mỉm cười không nói gì.
Một người phụ nữ trung niên mặc váy đen ngồi cạnh người phụ nữ đẫy đà cười nói: "Đừng ngại, trai lớn thì phải lấy vợ, gái lớn phải gả, cháu là người tài giỏi, chỉ cần có lòng thì nhà gái chắc chắn sẽ để ý!"
Ngồi bên tay trái Tần nương nương là một người phụ nữ chừng ba mươi tuổi, bà ấy ăn mặc rất đẹp, cười nói: "Thiên Thần, công ty chú Mộc của cháu vẫn đang tuyển người, nếu cháu thấy hứng thú thì có thể đến làm trợ lý, cháu yên tâm, chỗ nào không hiểu thì chú sẽ dạy bảo cho".
Thiên Thần cười nói: "Cháu nhận lòng tốt của ba dì đây, nhưng lần này cháu đến là để tạm biệt mẹ".
Tần nương nương dừng tay đang bốc bài lại, bà ấy ngẩng đầu nhìn Thiên Thần, trong mắt mang theo ý hỏi dò.
Thiên Thần nói: "Mẹ, con muốn ra ngoài chu du".
Nói rồi, gã bỗng thấy phấn khởi.
Tần nương nương im lặng một lát rồi nói: "Được".
Thiên Thần lập tức thở phào nhẹ nhõm, mà lúc này, Tần nương nương lại nói: "Tìm đại ca con à?"
Thiên Thần cười nói: "Tạm thời chưa vạch kế hoạch rõ ràng, Quân ca phát triển nhanh quá, cho dù huynh ấy có giúp con con cũng chưa chắc có thể theo kịp huynh ấy, nếu không đuổi kịp thì đi theo huynh ấy cũng vô nghĩa".
Tần nương nương quay đầu nhìn về phía Thiên Thần: "Con muốn đuổi theo hắn?"
Thiên Thần gật đầu: "Tất nhiên ạ".
Tần nương nương nói: "Sẽ rất khó khăn".
Thiên Thần nở nụ cười: "Con biết".
Tần nương nương đánh một quân bài ra rồi nói: "Đi thôi!"
Thiên Thần vui vẻ nói: "Cảm ơn mẹ, con đi đây".
Tần nương nương gật đầu.
Thiên Thần xoay người rời đi, mà lúc gã đi đến cửa thì Tần nương nương đột nhiên nói: "Nhớ về nhà".
"Vâng ạ!"
Lúc nói xong câu đó, bóng dáng của Thiên Thần đã biến mất.
Tần nương nương nhìn ngoài cửa, một lát sau cũng nở nụ cười.
Con trai lớn rồi cuối cùng vẫn muốn ra ngoài xông pha.