Khi nhìn thấy Chu Trần, sắc mặt Mạc Cẩn đạo sư phức tạp, hôm đó cô ta còn muốn cướp Chu Trần về học viện Đế Quốc, nhưng bây giờ mới qua được bao lâu? Học viện Đế Quốc đã không còn tồn tại nữa rồi.
Chu Trần đi tới trước mặt Mạc Cẩn, y hơi khom người hành lễ: “Mạc Cẩn đạo sư, từ lúc này, học viện Đế Quốc sẽ trở thành một chi nhánh của thư viện Quan Huyên, và học viên ở đây đều sẽ được phân tới từng thư viện Quan Huyên, ta cần có sự hợp tác của cô.”
Y là chủ tịch của thư viện Quan Huyên, ngay từ đầu đã có quyền lực rất lớn, mà sau khi Toại Cổ Kim đổi mới thư viện, quyền lực của chủ tịch học viên, quyền lực của y lại càng lớn, lớn hơn cả những trưởng lão bình thường, không chỉ có thể tham gia vào hội nghị Nội Các mà còn có quyền điều động Quan Huyên Vệ…
Không chỉ có vậy, dựa theo thông lệ, làm chủ tịch chỉ cần không vi phạm vấn đề tư tưởng chính trị cá nhân một cách nghiêm trọng thì chắc chắn có thể vào được Nội Các!
Mạc Cẩn gật đầu: “Chủ tịch Chu cứ việc phân phó.”
Một lát sau, Chu Trần dẫn theo đám người đi sâu vào đại điện của học viện Đế Quốc, lần này mục đích chủ yếu y tới đây chính là đồ thư mà học viện Đế Quốc cất giữ.
Dọc đường đi, Chu Trần dẫn theo một đám học viên của thư viện Quan Huyên thì gặp phải khá nhiều học viên của học viện Đế Quốc. Mà những học viên của học viện Đế Quốc này vừa nhìn thấy bọn họ thì sắc mặt lập tức trở lên khó coi, trong đó còn có hai người khi đó đã nói ra những lời sỉ nhục bọn họ.
Thấy đám người Chu Trần đi tới, hai người đó lập tức trở lên lo lắng, nếu đám người Chu Trần báo thù thì…
Mà lúc này, Chu Trần lại ôm quyền về phía bọn họ: “Chư vị, xin hỏi phòng đọc sách của học viện ở đâu?”
Thấy Chu Trần không có ý định báo thù, trong lòng tên học viên đứng đầu lập tức thở phào nhẹ nhõm, gã chỉ tay về bên phải: “Đằng đó.”
Chu Trần gật đầu: “Cảm ơn, à đúng rồi, ta là chủ tịch học viên của thư viện, sau này chư vị gia nhập vào thư viện Quan Huyên rồi, nếu có bất cứ chuyện gì, đều có thể tới tìm ta.”
Dứt lời, y dẫn đám người đi về phía xa xa.
Thấy đám người Chu Trần không thừa cơ báo thù sỉ nhục bọn họ, sắc mặt của đám học viên học viện Đế Quốc đều trở lên phức tạp, đồng thời bọn họ không còn có nhiều mâu thuẫn hay sợ hãi đối với việc gia nhập vào thư viện Quan Huyên nữa rồi.
Thư viện này… hình như cũng không tệ!
…
Thư viện Quan Huyên, Nội Các.
Nội Các không có nhiều người, chỉ có ba mươi lăm người, mà ba mươi lăm người này trước mắt chính là những người có quyền lực nhất ở Vũ Trụ Chủ.
Bên dưới Nội Các còn có mười chín viện, bên trong mười chín viện có mấy chục nghìn người. Mấy chục nghìn người này trước mắt cũng là những người đứng đầu Vũ Trụ Chủ.
Mà mười chín viện mỗi ngày đều không ngừng có người gia nhập, Toại Cổ Kim lựa chọn nhân tài không theo nguyên tắc, cái cô ta muốn không đơn thuần là thực lực mạnh, mà là cái đầu tốt, điều này cũng khiến cho rất nhiều người không có thiên phú tu hành có đất dụng võ.
Rõ ràng nhất là những người đọc sách, vốn dĩ những người đọc sách trước nay đều vô dụng, nhưng bây giờ, với sự xuất hiện của thư viện Quan Huyên, những người đọc sách chợt phát hiện ra rằng những cuốn sách mà bọn họ đọc lại có ích.
Dần dần, thư viện Quan Huyên lúc đầu còn bị vô số người chống đối, vậy mà giờ đã được vô số người chấp nhận…
Bên trong Nội Các, Toại Cổ Kim ngồi ở chính giữa, nhân viên Nội Các ở hai bên đang bận rộn, thư viện vừa khởi đầu, bọn họ là những người bận nhất, bởi vì bọn họ phải sửa soạn lại một loạt chính sách mà Toại Cổ Kim đặt ra, sau đó lập ra một kế hoạch thực thi chi tiết, lại gửi xuống dưới, để người bên dưới thực hiện một cách nghiêm ngặt.
Lúc này, U xuất hiện trước mặt Toại Cổ Kim, U nói: “Toại chủ, hắn đi rồi.”
Toại Cổ Kim khẽ gật đầu: “Biết rồi.”
U lại nói: “Không tìm được người phụ nữ kia.”
Toại Cổ Kim nhíu mày.
U tiếp tục nói: “Hay là tiếp tục tìm?”
Toại Cổ Kim lắc đầu: “Không cần.”
Dứt lời, cô ta ngẩng đầu nhìn ra phía bên ngoài điện, trong mắt hiện lên một tia lo lắng.
Hiện giờ, đại cuộc của Vũ Trụ Chủ đã định, toàn bộ đều nằm trong sự khống chế của cô ta, nhưng lại có một người là ngoại lệ, người đó chính là Bi Tầm Từ!
Ngay từ đầu cô ta đã âm thầm chú ý điều tra người phụ nữ này, nhưng đáng tiếc là sau khi đối phương tới Vũ Trụ Chủ thì lại im hơi lặng tiếng.
Sau lưng cô ta, U đột nhiên nói: “Toại chủ, người phụ nữ đó là người trong cuộc sao?”
Toại Cổ Kim lắc đầu: “Không, nàng ấy còn cao ngạo hơn cả Cựu Thần, không thể nào lại để mặc cho chủ nhân bút Đại Đạo chi phối được.”
U trầm giọng nói: “Có cần phải tiếp tục tìm kiếm nàng ấy không?”
Toại Cổ Kim đáp: “Không cần, người này tuy rằng không phải là bạn của chúng ta nhưng cũng không có khả năng là kẻ địch, chúng ta không có bất kì xung đột lợi ích chủ yếu gì với nàng ấy. Dẫu sao, Tiểu Quân thiết lập trật tự, chứ không phải hiến tế chúng sinh.”
U gật đầu, sau đó lui về phía sau.
Toại Cổ Kim nhìn về phía cuối chân trời, trong mắt lại xuất hiện một tia lo lắng.
Chủ nhân bút Đại Đạo!
Thực ra nếu ban đầu không phải nhờ vào sự trợ giúp của người nhà họ Dương, thì đối mặt với người này, cô ta không hề có bất cứ cơ hội chiến thắng nào, bởi vì tầm nhìn và kiến thức của cô ta còn kém xa đối phương. Thứ đối phương có thể nhìn thấy, cô ta lại không nhìn thấy.
Đánh cờ, cái người ta so không chỉ là quá trình và sự kiểm soát, mà còn là tin tức. Nếu đối phương nắm giữ thông tin nhiều hơn ngươi rất nhiều, thì ngươi lấy cái gì để đấu với người ta?
Một lát sau, cô ta thu hồi lại ánh mắt.
Thật ra những việc này không cần phải quan tâm nữa.
Bây giờ cô ta chỉ cần thiết lập trật tự Quan Huyên ở Vũ Trụ Chủ, vậy thì thực lực của Diệp Quân sẽ có một sự thay đổi long trời chuyển đất.
Dẫu sao, bây giờ Diệp Quân chỉ cần dựa vào một chút sức mạnh tín ngưỡng của thế giới mà đã có thể sánh ngang với cường giả cảnh giới Phá Hư, nếu cộng thêm cả Vũ Trụ Chủ… vậy thì phải đáng sợ như thế nào chứ?
Dĩ nhiên đây không phải là một chuyện đơn giản!
Việc này cần thời gian…
Chính vào lúc này, một người phụ nữ đột nhiên đi vào bên trong đại điện, cô ta mặc áo đỏ, chính là Thương Hồng Y.
Toại Cổ Kim mở lòng bàn tay ra, một quyển trục chầm chậm bay tới trước mặt Thương Hồng Y: “Đây là thứ mà ta và hắn đã đồng ý với cô.”
Thương Hồng Y nhìn kỹ hơn, ánh mắt lập tức nóng lên.
“Kinh Phá Bích” hoàn chỉnh!
Giá trị của cái quỳ gối này, đã không thể hình dung được nữa rồi…
…