A Ông thoáng do dự rồi nói: “Cửu điện hạ, nơi này có phong ấn nên không dùng đến tu vi được. Nếu dùng hết huyền khí ở đây thì cũng không có nguy hiểm gì, nhưng ngày mai chúng ta phải đến tường Biên Hoang kiểm tra”
Thiên Thần ngẫm nghĩ rồi nói: “Vấn đề chắc không lớn đâu, tường Biên Hoang bao năm nay không có động tĩnh gì, ta không tin lại trùng hợp đến vậy. Chúng ta vừa đến đã có chuyện, nào, mau rót chút linh khí cho chúng đi. Ta muốn xem rốt cuộc chúng mạnh tới đâu”.
A Ông đành nghe lệnh rồi bắt đầu truyền huyền khí cho hai thần vật.
Sau đó, Tiểu Tháp đã rung lên.
Thấy vậy, Thiên Thần hào hứng nói: “Nhanh lên, cái tháp có phản ứng rồi, chắc chắn nó là bảo bối”.
Nghe thế, A Ông vội rót thêm linh khí. Khoảng nửa canh giờ sau, mặt ông ta đã tái nhợt. Sau đó linh khí trong người đã bị rút mất một nửa, nhưng cái tháp cũ lại im lìm.
A Ông nghi hoặc nói: “Cửu điện hạ, có gì đó là lạ”.
Thiên Thần nhìn A Ông, ông ta nói: “Cái tháp này như cái động không đáy vậy, chúng ta rót huyền khí vào rồi nhưng vẫn không cảm nhận được gì. Còn nó thì thi thoảng lại phản ứng một chút, thuộc hạ cảm thấy như thể nó đang cố ý bắt mình rót linh khí cho nó vậy”.
Thiên Thần cau mày, sau đó quan sát cái tháp rồi lắc đầu: “Chắc không phải đâu, nó không phải thần vật bình thường. Mà các thần vật cấp cao đều rấ kiêu ngạo, không thể thiếu đứng đắn như vậy được”.
A Ông: “Vẫn truyền tiếp ạ?”
Thiên Thần vừa định lên tiếng thì cái tháp lại rung lên.
Thấy thế, gã hào hứng nói: “Có phản ứng rồi, chắc nó vẫn thiếu linh khí, tiếp đi!”
Nghe Thiên Thần nói vậy, A Ông vội vã tiếp tục vận chuyển linh khí.
Cứ như vậy, không biết đợi tiếp thêm bao lâu, sắc mặt A Ông dần dần bắt đầu trở nên hơi trắng bệch, lúc này huyền khí trong người ông ta đã sắp cạn kiệt rồi.
Cứ như vậy, lại đợi thêm tầm gần nửa giờ, huyền khí trong người A Ông đã cạn kiệt hoàn toàn.
Tuy nhiên, tòa tháp phế tích và thanh kiếm gãy kia vẫn không có chút phản ứng nào cả.
Thiên Thần ngồi ở đó, hai mắt nhìn chằm chằm vào tòa tháp tàn phế cùng thanh kiếm gãy, sắc mặt u ám, không nói lời nào.
Sắc mặt A Ông cũng hơi khó coi.
Lượng huyền khí dự trữ của hai bọn họ khủng bố tới cỡ nào?
Song vẫn không đủ để đánh thức linh hồn của tòa tháp tàn phế lẫn thanh kiếm gãy này.
A Ông lau mồ hôi trên mặt, trầm giọng nói, “Cửu điện hạ, hai bảo vật này không bình thường.”
Thiên Thần không nói gì, gã đột nhiên cầm thanh kiếm gãy lên, sau khi quan sát, gã mở lòng bàn tay ra, trong lòng bàn tay xuất hiện một thanh kiếm.
Kiếm Long Uyên!
Thanh kiếm Long Uyên này có màu xám đen, được đúc bằng kim loại siêu bền và vảy rồng, uyển chuyển nhưng cứng cáp, đầu kiếm được làm từ gai rồng, hơi cong nhẹ, tỏa ánh sáng lạnh lẽo tê buốt, cực kì sắc bén, thân kiếm được làm từ da rồng, cảm giác cầm lên rất tuyệt.
Tay trái Thiên Thần cầm thanh kiếm gãy lên, tay phải nắm lấy kiếm Long Uyên bỗng chém về phía thanh kiếm gãy.
Keng!
Chỉ nghe thấy một tiếng rạn nứt trong trẻo, kiếm Long Uyên lập tức chia lìa, gãy làm đôi.
Nhìn thấy cảnh này, A Ông và Thiên Thần đều ngơ ngác tại chỗ.
Hai người nhìn nhau, đều hơn kinh ngạc.
Vẻ mặt A Ông nghiêm trọng, “Quá khủng bố.”