Đại đế Bất Khuất gạt mọi suy nghĩ, cười nói: “Nếu cậu đã theo đuổi đạo cao hơn thì ta cũng không ép buộc”.
Diệp Quân khẽ cười, sau đó tránh sang một bên, không nói gì nữa.
Đại đế Bất Khuất nhìn Diệp Quân, trong lòng thầm nói thật đáng tiếc.
Ông ta thật sự thích thanh niên này.
Nhưng tiếc là hắn lại không thích ông ta.
Nghĩ đến đây, đại đế Bất Khuất lắc đầu cười, ông ta không tức giận mà còn vui vẻ, bởi ông ta nhìn thấy mình từ thanh niên này.
Kiêu ngạo!
Ngày xưa ông ta cũng từng kiêu ngạo như hắn.
Đáng tiếc!
Đại đế Bất Khuất thầm thở dài, nhìn bốn người Liên Song, cuối cùng ánh mắt dừng ở Hám Tông.
Thấy thế, vẻ mặt ba người phía Liên Song đều trở nên ảm đạm.
Họ biết vị tiền bối này thích Hám Tông.
Họ không làm được như Diệp Quân, đến Bất Khuất Cốt cũng không cần, với họ Bất Khuất Cốt là thần vật có thể thay đổi vận mệnh.
Thậm chí là thay đổi vận mệnh của cả gia tộc mình!
Đại đế Bất Khuất nhìn Hám Tông, im lặng không nói.
Do dự!
Thanh niên này cũng được, nhưng vẫn chưa đủ tốt.
Là đại đế tuyệt thế từ hàng trăm triệu năm trước, đương nhiên mắt nhìn của ông ta cực kỳ cao.
Lúc này Hám Tông bỗng đi ra, ngập ngừng nói: “Tiền bối, tuy ta không yêu nghiệt như Diệp huynh, nhưng nếu ta được tiền bối truyền thừa thì chắc chắn sẽ không làm ô nhục uy danh của tiền bối”, cậu ta chỉ hơi thật thà chứ không ngu ngốc!
Cậu ta biết vị tiền bối trước mắt này đang do dự.
Lúc này cậu ta phải chiến đấu giành lấy cho mình.
Nghe Hám Tông nói thế, đại đế Bất Khuất cười hỏi: “Cậu có chịu được nỗi đau thay xương không?”
Hám Tông đáp ngay: “Được!”
Đại đế Bất Khuất nhìn bầu trời, cười nhẹ.
Nếu cứ chờ tiếp cũng chưa chắc đã chờ được người tốt hơn.
Nếu đã vậy thì cứ thuận theo thế này đi!
Đại đế Bất Khuất phất tay áo, cách đó không xa, hài cốt vạn trượng đột nhiên hoá thành một luồng sáng bay vào cơ thể Hám Tông.
Rắc!
Trong khoảnh khắc, hai mắt Hám Tông mở to, trong cơ thể vang lên tiếng xương gãy.
Muốn đổi xương thì phải nghiền vỡ xương trước.
Cơn đau gãy xương đáng sợ đến mức nào?
Hám Tông nắm chặt hai tay, khuôn mặt vặn vẹo, mạch máu vỡ tung, nhưng cậu ta cắn chặt răng, không thốt lên một tiếng.
Phải cố gắng chịu!