Ly Hận lão tổ nói: “Hình như ta đâu còn sự lựa chọn nào khác”.
“Thần Tông mở lòng bàn tay, một con dấu màu đen xuất hiện, con dấu máu đen kia bay đến không trung của quan tài máu, sau đó một tia sáng đen đánh thẳng xuống tế đàn kia.
Ầm!
Lúc này toàn bộ tế đàn nhất thời rung mạnh, khi tia sáng đen đánh xuống, vô số phù văn bắt đầu mất dần.
Khoảng một khắc trôi qua, tế đàn kia chợt nổ tung, quan tài máu vỡ tan tành, một tia sáng đen bay lên cao.
“Thần Tông” chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía tia sáng, trong tia sáng đen có một người đàn ông mặc áo choàng đen chậm rãi bước ra, quanh người lão ta tản ra lệ khí và sát ý cực kỳ đáng sợ.
Ly Hận lão tổ!
Tiên tổ của Ly Hận Thiên năm đó!
Ly Hận lão tổ chậm rãi nhắm mắt lại: “Cuối cùng cũng được tự do rồi”.
Từ năm đó sau khi bị phong ấn đến nay cũng đã gần trăm triệu năm rồi!
Trăm triệu năm!
Nét mặt Ly Hận lão tổ trở nên khó coi, quanh người tản ra khí thế mạnh mẽ đáng sợ, khi những khí thế này xuất hiện, đất trời bắt đầu trở nên hư ảo.
“Thần Tông nhìn chằm chằm Ly Hận lão tổ: “Chúc mừng”.
Ly Hận lão tổ nhìn về phía “Thần Tông”, “Thần Tông” mở lòng bàn tay, Ly Hận trường đồ kia bay tới trước mặt Ly Hận lão tổ.
Ly Hận lão tổ bắt lấy Ly Hận trường đồ, sau đó nói: “Các ngươi không sợ ta nuốt lời đổi ý à?”
“Thần Tông” lắc đầu: “Nhị điện chủ nói Ly Hận lão tổ không giống những người khác, ông có sự kiêu ngạo của riêng mình, nếu không năm đó ông chỉ cần cúi đầu là đã không bị phong ấn lâu như thế”.
“Ha ha!”
Ly Hận lão tổ chợt cười to: “Khâu Bạch Y này dù gian trá nhưng xét tổng thể thì vẫn tạm được”.
“Thần Tông” nói: “Ba ngày sau mời đến Đăng Thiên Vực”.
Nói xong, ông ta xoay người.
Sau khi “Thần Tông” rời đi, Ly Hận lão tổ chậm rãi nhắm mắt lại, một lát sau lão ta ngẩng đầu nhìn về phía sâu trong tinh không, trong mắt có một bóng hình xuất hiện, nét mặt lão ta trở nên vô cùng dữ tợn: “Ngươi cứ đợi đấy…”
Oanh!
Khí thế mạnh mẽ khiến toàn bộ Ly Hận Thiên vỡ tan tành.
…
Đăng Thiên Vực.
Khâu Bạch Y ngồi xếp bằng dưới đất, dường như nghĩ đến điều gì, ông ta chợt mở mắt: “Ba ngày cái con mẹ nó, đối với ta là ba ngày, nhưng với tên khốn kiếp kia chính là ba mươi năm. Mẹ kiếp, tính sai rồi.”
Trong Tiểu Tháp.
Mười năm trôi qua, lúc này Diệp Quân đã có thể gấp được những ô vuông thời không, nhưng khi bắt đầu đè nén thời không thì hắn mới nhận ra nó khó khăn nhường nào.
Khi tất cả ô vuông thời không được gấp lại, tương đương với việc sức mạnh thời không trong mỗi chiếc hộp chồng lên nhau. Sau khi gấp lại, sức mạnh trong thời không đã có sự thay đổi về chất, đến khi đè nén, nó lại tương đương với sự thay đổi về chất trên cơ sở sau khi đã thay đổi về chất.
Lúc này, hắn cũng giống như Nhất Niệm, đều phải dùng kiếm Thanh Huyên để giúp đỡ, nếu chỉ dựa vào sức của một người thì không thể làm được.
Chỉ khi dùng kiếm Thanh Huyên làm trung gian và áp chế mới có thể tiếp tục, nếu không thời không sau khi gấp lại không thể chịu nổi, sẽ trực tiếp nổ tung.
Điều đáng nói là trong suốt mười năm qua, vì hắn không ngừng gấp thời không nên không chỉ thành tựu trong phương diện thời không tăng lên rất nhiều, mà thần hồn của hắn cũng tăng mạnh. Bởi vì gấp thời không tiêu hao cực kỳ nhiều thần hồn, tiêu hao thế này thực ra cũng là một sự rèn luyện.
Nhưng khi tiến hành đè nén thời không, hắn phát hiện thần hồn hiện tại của hắn vẫn còn kém xa, cho dù có kiếm Thanh Huyên trấn áp cũng không được, vì thế Diệp Quân lại ăn một quả Thiên Hành!
Tăng một trăm triệu năm tu vi!
Diệp Quân cực kỳ ngạc nhiên trước quả Thiên Hành này, bởi vì nó thực sự quá bổ!