Đây là cơ hội ngàn năm một thuở. Vì là truyền thừa nên mọi Đại Đạo kia đều tràn vào đầu hắn.
Giống như thừa kế.
Đó cũng là con đường tắt ngắn nhất trên đời.
Trong kho vũ khí Cổ Thần, Cổ Bàn khi thì cười lớn, khi thì phát điên.
Không ai biết gã đang làm gì.
...
Chủ nhân bút Đại Đạo đi đến một vùng hư không nọ, nơi có một người đàn ông đang trôi lơ lửng với hai tay giang ngang, trên mỗi cánh tay là một vòng sáng vàng quấn chặt như cầm tù.
Đây là Hạo Thần.
Người phát động đại chiến năm xưa.
Y tóc tai bù xù, đầu gục xuống, không cảm nhận được khí tức.
Chủ nhân bút Đại Đạo nhìn hai vòng sáng kia, phát hiện nó không chỉ chứa sức mạnh pháp tắc mà còn có một loại ý chí nào đó.
Ông ta nhíu mày khi cảm nhận thấy điều này: “Lại là nó”.
"Ngươi biết nó à?"
Hạo Thần bất ngờ ngẩng đầu lên, để lộ hai tròng mắt sâu thẳm.
Chủ nhân bút Đại Đạo: “Là nó thì chẳng trách sao ngươi không phá được”.
Hạo Thần chỉ giương mắt nhìn.
Chủ nhân bút Đại Đạo: “Ta có thể giúp”.
Hạo Thần nheo mắt: “Chắc chứ?"
Chủ nhân bút Đại Đạo gật đầu.
Hạo Thần hỏi: “Mục đích của ngươi là gì?"
Chủ nhân bút Đại Đạo: “Chúng ta có cùng một kẻ thù”.
Hạo Thần ngẫm nghĩ một hồi: “Vì sao ngươi biết thứ này?"
Chủ nhân bút Đại Đạo: “Năm xưa chu du vũ trụ từng nghe nói, không ngờ nó lại ở nơi này”.
Hạo Thần nhìn ông ta một hồi mới nói: “Được, hợp tác”.
Chủ nhân bút Đại Đạo: “Sảng khoái”.
Hạo Thần: “Phong ấn này chỉ cần mười năm nữa sẽ...”
Chủ nhân bút Đại Đạo: “Không cần, ta có thể giúp ngươi ngay bây giờ”.
Hạo Thần nheo mắt: “Thế thì lại tốt quá”.
Chủ nhân bút Đại Đạo thoáng nhìn hai vòng sáng vàng, tự nhủ không ngờ ý chí kia lại đến tận nơi này.
Đây là chuyện gì vậy?
Ôi đệt con mẹ nó.
Ông ta bỗng sa sầm mặt.
Quần nhau với thằng ranh kia ở cái nơi cấp thấp này lâu quá, ông ta đã bị tách rời khỏi những nơi cao hơn rồi.
Đúng là thằng chỉ biết hại người.
Ông ta hoàn hồn lại, ngoắc tay gọi Đạo Ấn bay về phía Hạo Thần, lơ lửng trên đầu y.
Hạo Thần: “Đạo pháp của ngươi chống lại được ý chí của nó à?"
Chủ nhân bút Đại Đạo: “Dưới Tam Kiếm, ta vô địch”.
Hạo Thần: “...”