Nàng ấy bèn sang sảng bật cười: “Mấy người đừng hiểu lầm ha, hai chúng ta trong sáng vô cùng, chưa làm chuyện ấy bao giờ!"
Mọi người: “...”
Diệp Quân càng đau đầu: “Làm ơn đừng giải thích nữa”.
Người phụ nữ này đúng là quỷ ma mà!
Từ Nhu tiếp tục: “Sao lại nhìn bọn ta như vậy? Hai chúng ta trong sáng thuần khiết thật mà!"
Không ai nói gì.
Đầu Diệp Quân đau như búa bổ.
Tả tướng cười cười: “Ta hiểu ý của cô, Từ Nhu. Cô muốn vũ trụ Quan Huyên và Chân Vũ Trụ cùng hợp tác chống lại Vĩnh Sinh Đại Đế chứ gì?"
Nàng ấy gật đầu: “Chư vị, chủ nhân bút Đại Đạo đã bị trấn áp, Vĩnh Sinh Đại Đế mới có thể xuất hiện. Nhưng ta cho rằng không chỉ có ông ta mà rất nhiều cường giả từng bị chủ nhân bút Đại Đạo trấn áp đều sẽ lần lượt lộ mặt”.
Nàng ấy mỉm cười: “Đừng quên đại tỷ ta năm xưa cũng từng trấn áp không ít người của văn minh Thần Đạo thời đại trước. Nay loạn thế nổ ra, bọn họ chắc chắn sẽ xuất hiện, nên ta cho rằng hợp tác là con đường đúng đắn nhất!"
Không một ai lên tiếng.
Hợp tác với vũ trụ Quan Huyên ư?
Ai nấy đều mang lòng mâu thuẫn.
Dù sao hai bên đã đánh nhau bao lâu nay, có gọi là kẻ thù truyền kiếp cũng không ngoa.
Mà Diệp Quân cũng không muốn hợp tác, nên cũng rơi vào im lặng.
Từ Nhu không rõ sắc mặt những người này vậy là thế nào, ngẫm nghĩ một hồi lại nói: “Thật ra thì cũng không nhất thiết phải làm đồng minh, chúng ta cũng có thể tạm thời lập hiệp ước không xâm phạm lẫn nhau mà, mọi người thấy thế nào?"
Tạm thời không xâm phạm nhau?
Tả tướng trầm mặc suy nghĩ hồi lâu mới hỏi: “Diệp công tử thấy sao?"
Diệp Quân không đáp.
Từ Nhu sà lại ôm tay hắn: “Ngươi nghĩ mà xem, chừng nào Tháp gia còn nằm trong tay Vĩnh Sinh Đại Đế thì sức mạnh của lão ta sẽ tăng lên vùn vụt, không mất bao lâu để văn minh Vĩnh Sinh đạt đến một trình độ khủng bố đâu”.
Diệp Quân cau mày: “Tháp gia sẽ không sao chứ?"
Từ Nhu lắc đầu: “Yên tâm đi, ai có nó thì đội lên đầu còn không kịp, làm sao gặp nguy hiểm được?"
Diệp Quân nghe vậy thì thoáng thả lỏng sau nhiều ngày lo lắng cho Tiểu Tháp.
Từ Nhu tiếp tục: “Ta biết ngươi nghĩ gì nên cũng sẽ không ép ngươi giảng hòa với Chân Vũ Trụ, nhưng đứng trước tình hình này, hai bên chúng ta mà còn tiếp tục đại chiến thì chỉ có lợi cho Vĩnh Sinh Đại Đế và tên Bác Thiên Đạo vô liêm sỉ đang tìm cách mạnh lên kia thôi, đã vậy còn vô số cường giả đến từ thời đại văn minh Thần Đạo…”
Diệp Quân lầm bầm: “Ta biết người có ý tốt”.
Từ Nhu nhoẻn cười.
Diệp Quân nhìn sang, khe khẽ thở dài.