Diệp Quân nhìn Diệp An: “Còn tỷ thì sao?”
Diệp An lườm Diệp Quân: “Đừng hòng lợi dụng tỷ, tỷ rất bận, không có thời gian rảnh để ý tới chuyện của đệ”.
Diệp Quân lắc đầu cười một tiếng.
Hắn thật sự muốn tỷ tỷ giúp!
Táng Cương ở bên cạnh đột nhiên cầm chai bia lên, cô bé đưa lên mũi ngửi thử, hơi do dự sau đó uống một ngụm, bia vừa xuống cổ, cô bé cau mày, lát sau, cô bé lại uống một ngụm, càng uống càng thấy mùi vị càng ngon!
Vì vậy, Táng Cương lại uống thêm vài ngụm, nhìn thấy cảnh này, Diệp Quân lắc đầu cười một tiếng, cô bé này khá thích uống bia.
Bên kia, càng ngày càng có nhiều tông môn và gia tộc vây quanh Nguyên Tướng, Lý Việt đứng đầu nhìn chằm chằm Nguyên Tướng, âm trầm nói: “Nguyên Tướng, Tứ hoàng tử Đại Chu ta bị người đối đãi như chó, ngươi không quản thì chúng ta quản”.
“Chúng ta quản!”
Gia tộc và tông môn sau lưng Lý Việt đồng loạt hét lên.
Lý Việt nhìn Diệp An cách đó không xa, một luồng khí tức cường đại bao phủ, lão ta gằn giọng nói: “Mặc kệ ngươi là ai, không thể sỉ nhục Đại Chu ta, ra tay!”
Dứt lời, lão ta dẫn đầu một nhóm cường giả gia tộc và tông môn lao về phía Diệp An.
Nhưng vào lúc này, thời không các đó không xa đột nhiên nứt lìa, một người phụ nữ chậm rãi đi ra.
Chu Phạn!
Chu Phạn mặc một chiếc áo choàng lụa màu vàng.
Trên chiếc áo choàng đó có thêu một con rồng màu vàng tinh xảo đang uốn lượn, con rồng đó sống động như thật, không nổi giận mà tự ra oai.
Vẻ ngoài của Chu Phạn và long bào như đang bổ sung lẫn nhau.
Gương mặt cô ta rất thanh tú, xinh đẹp tuyệt trần, cặp mắt to sáng ngời sâu thẳm như tinh không, giống như có thể xuyên thấu lòng người, lông mày của cô ta vừa mỏng vừa dài tạo ra sự áp lực vô hình, nhất là vào thời điểm này, gương mặt cô ta giống như đang bị che phủ bởi một lớp sương lạnh buốt, khi vừa xuất hiện, tất cả mọi người đang ở trong sân ngay lập tức cảm thấy ớn lạnh.
Khi Chu Phạn xuất hiện, đám người Lý Việt lập tức không dám làm gì nữa, rối rít dừng lại sau đó cúi đầu chào.
Mọi người ở xung quanh cũng vội vàng chào.
Cả con phố bỗng chốc đều im lặng.
Nguyên Tướng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Nếu Chu Phạn không xuất hiện, chuyện này sẽ rất phiền phức.
Chu Phạn phớt lờ các cường giả Đại Chu đang hành lễ ở xung quanh, cô ta từ từ đi tới chiếc bàn của Diệp Quân và Diệp An rồi ngồi xuống, cô ta nhìn Diệp Quân và Táng Cương, khi nhìn thấy Diệp Quân, cô ta hơi nhăn mặt lại, có cảm giác tựa như đã từng quen biết.
Nội dung tiếp theo được up tại Tamlinh247.c0m.VN nha !!
Vẻ mặt Diệp Quân vẫn rất bình tĩnh, chỉ cầm bia lên uống một hớp, Chu Phạn thu hồi ánh mắt lại, sau đó nhìn Diệp An đang ngồi bên cạnh Diệp Quân, mỉm cười: “Đây là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau”.
Diệp An nhìn chằm chằm Chu Phạn: “Ta đến đây là vì muốn có một lời giải thích, ngay cả ta mà người của ngươi vẫn muốn giết người diệt khẩu, ta không thể nhẫn nhịn chuyện này được”.
Chu Phạn chậm rãi quay đầu liếc nhìn Chu Đế đang nằm dưới đất.
Nhìn thấy Chu Phạn, vẻ mặt Chu Đế lập tức thay đổi, trong mắt đầy vẻ van xin.
Chu Phạn khẽ gật đầu: “Tỷ, chuyện này là lỗi của ta do không quản lí tốt người bên dưới”.
Diệp An nhìn chầm chầm Chu Phạn: “Một đế quốc lớn, cộng thêm cả vũ trụ Quan Huyên, không có ai có thể quản lý mà không gặp vấn đề gì, điều bây giờ ta muốn xem là ngươi sẽ xử lí việc này như thế nào?”
Lúc này, Lý Việt đột nhiên nổi giận nói: “Cô nương nói chuyện lịch sự tí đi. Người đang ở trước mặt ngươi là Nữ hoàng của Đại Chu đấy...”
Diệp An đột nhiên giơ tay ném một nhát thương.
Lý Việt lập tức bị thanh thương đóng đinh tại chỗ.
Các cường giả thuộc các gia tộc và tông môn của Đại Chu nhìn thấy thế, lập tức nổi giận và định ra tay, nhưng lúc này, Chu Phạn đột nhiên đứng lên: “Người đâu?”