Nói đến đây, hai mắt y chợt đỏ hoe: “Ta không ghen tỵ với họ, cũng không oán hận mẹ ta, Diệp huynh, huynh biết không? Ta được mẹ một mình nuôi lớn từ bé, bà ấy bán bánh bao nuôi ta khôn lớn, bởi vì bà là góa phụ nên những năm nay bà đã chịu quá nhiều khổ đau, quá nhiều uất ức… Sở dĩ ta chịu đựng không phải vì ta không cương quyết, cũng không phải ta sợ chết, ta sợ nếu mình chết thì mẹ mình phải làm sao? Bọn họ giết một người có thể dùng tiền cho qua, có thể không cần chịu trách nhiệm, nhưng ta chỉ là một người bình thường, không quyền không thế không chỗ dựa, ta không có tư cách đấu với họ…”
Diệp Quân im lặng một lát rồi nhẹ nhàng thở dài, cúi người đỡ Phó Cát dậy, nhưng y lắc đầu: “Diệp huynh, ta biết huynh không phải người bình thường, ta xin huynh cho ta một cơ hội, một cơ hội có thể khiến ta thay đổi vận mệnh, có thể đây cũng là cơ hội duy nhất đời này của ta…”
Nói xong y định dập đầu nhưng bị Diệp Quân ngăn lại.
Diệp Quân nhìn y: “Ta có thể cho huynh cơ hội, nhưng huynh có thể chịu được khó khăn không?”
Phó Cát mừng rỡ, vội vàng nói: “Được, khó khăn nào ta cũng có thể chịu được”.
Diệp Quân nói: “Đứng lên đi”.
Phó Cát do dự một chút, sau đó đứng dậy.
Diệp Quân vỗ nhẹ lên vai y: “Đồng ý với ta đây là lần cuối cùng huynh quỳ trước mặt người khác”.
Phó Cát gật đầu, nghiêm túc nói: “Được!”
Diệp Quân khẽ mỉm cười, kẹp ngón tay lại, một luồng sáng trắng bay vào đầu mày Phó Cát: “Đây là truyền thừa kiếm đạo của một vị tiền bối, tiền bối này có tên là Diệp Tu Nhiên, là một kiếm tu tuyệt thế, hy vọng huynh không làm ông ấy mất mặt”.
Hắn sao chép một bản truyền thừa kiếm đạo của Diệp Tu Nhiên năm xưa để học tập nghiên cứu, mà bản hắn truyền cho Phó Cát không phải tất cả truyền thừa, mà là một phần cơ bản, đưa hết cho Phó Cát, bây giờ y cũng chẳng thể hiểu được, hơn nữa còn có thể mang đến rắc rối lớn cho y.
Truyền thừa kiếm đạo!
Một lúc sau Phó Cát bỗng kích động, vô cùng phấn khích, y mở mắt, định quỳ xuống trước Diệp Quân nhưng bị Diệp Quân ngăn lại.
Diệp Quân cười nhẹ: “Tu luyện cho tốt, đừng làm vị tiền bối đó mất mặt”.
Phó Cát nghiêm túc nói: “Nhất định!”
Diệp Quân cười: “Đi đi!”
Phó Cát cúi đầu thật sâu trước Diệp Quân, sau đó quay người rời đi.
Sau khi Phó Cát rời đi, Dương Dĩ An mới nói: “Vì sao huynh lại giúp huynh ấy?”
Diệp Quân cười khẽ: “Chịu ơn một giọt, báo ơn một dòng”.
Dương Dĩ An hơi khó hiểu.
Nhưng Diệp Quân không giải thích thêm nữa mà cười bảo: “Đến lúc học rồi”.
Nói xong hắn kéo Dương Dĩ An đi về phía trạch viện của mình.
Sau khi về trạch viện, Diệp Quân bắt đầu dạy Dương Dĩ An học, lần này hắn đến thành Thanh Vân, ngoài mua một số nhu yếu phẩm hàng ngày, còn mua một vài cuốn sách, hắn định để Dương Dĩ An đọc hết những cuốn sách này trước.
Tất nhiên hắn cũng dạy Dương Dĩ An tu luyện, bây giờ có linh tinh cực phẩm, tốc độ tu luyện của Dương Dĩ An cũng tăng lên rất nhanh.
Đêm khuya.
Sau khi Dương Dĩ An ngủ say, Diệp Quân về phòng mình, ngồi xếp bằng dưới đất, sau đó lấy nhẫn không gian của Thác Bạt Cổ ra, bên trong có mấy trăm viên linh tinh cực phẩm, ngoài ra còn có một vài loại đan dược.
Diệp Quân cười lớn, cộng thêm mấy trăm viên linh tinh cực phẩm này, bây giờ hắn đã có hơn một nghìn viên, đây chắc chắn là một số tiền rất lớn đối với hắn hiện tại.
Tiền vô cùng đáng quý!
Trước đây hắn chưa bao giờ phải nghĩ chuyện tiền bạc, nhất là sau khi kế thừa gia nghiệp, tiền đối với hắn chỉ là một con số!
Nhưng hiện giờ hắn đã hiểu được tầm quan trọng của tiền, đúng là một xu cũng đánh bại được anh hùng hảo hán!
Không suy nghĩ nhiều, Diệp Quân cất nhẫn đi, sau đó lấy ra hơn một trăm viên linh tinh cực phẩm bắt đầu hấp thu.
Đột phá cảnh giới trước!
Khoảng một canh giờ sau, một luồng khí thoát ra khỏi cơ thể hắn.
Cảnh giới Thần Anh!
Diệp Quân hít một hơi thật sâu, sau đó trên mặt hiện lên một nụ cười, chỉ cần tăng thêm một cảnh giới nữa thôi, tới cảnh giới Chân Pháp là hắn có thể ngự kiếm được rồi.