Ông lão bên cạnh nhắc nhở: “Là Viện trưởng”.
Viện trưởng?
Nghe lời ông lão nói, Phương Ngự như bị sét đánh, đầu óc trống rỗng.
Diệp Quân cười gọi: “Phương huynh”.
Phương Ngự hoàn hồn, vô thức muốn quỳ nhưng được một luồng sức mạnh mềm mại đỡ lấy.
Diệp Quân cười nhẹ: “Không cần làm vậy đâu”.
Phương Ngự do dự một lúc mới bảo: “Dương… Diệp viện trưởng…”
Đương nhiên gã rất kích động, đây là Viện trưởng thư viện Quan Huyên trong truyền thuyết… Đừng nói vị trước mắt này, ngay cả ông lão không biết tên đang đứng cạnh gã đây thôi, một cái liếc mắt là có thể diệt nhà họ Phương của gã vạn lần ngay.
Diệp Quân cười bảo: “Vẫn cứ gọi ta là Dương huynh đi! Nhà ta vốn họ Dương, không gọi sai đâu”.
Phương Ngự vẫn hơi do dự.
Diệp Quân đi tới trước mặt gã, vỗ vai gã cười nói: “Đừng gò bó quá”.
Thấy Diệp Quân thân thiện dễ gần như vậy, Phương Ngự cũng thả lỏng một chút rồi bảo: “Dương huynh…”
Ông lão bên cạnh nhìn Phương Ngự không nói gì, cung kính lui sang một bên.
Diệp Quân cười ha hả, lấy ra hai bình rượu đưa cho Phương Ngự một bình: “Chúng ta nói chuyện đi!”
Thấy Diệp Quân không hề ra vẻ, Phương Ngự cũng hoàn toàn thả lỏng, cười đáp: “Được!”
Hai người ngồi trò chuyện ở cửa đại điện, Diệp Quân hỏi những chuyện bên dưới, bởi vì hắn biết rõ chỉ có người ở tầng lớp thấp như Phương Ngự mới biết rõ những chuyện và quy tắc đen tối.
Phương Ngự không giấu giếm gì, bởi gã biết vị Dương huynh này đang định cải cách.
Hai người trò chuyện cả mấy canh giờ.
Ông lão ở bên cạnh thì im lặng ghi chép.
Khi trời gần sáng, Diệp Quân đứng dậy nhìn Phương Ngự cười bảo: “Phương huynh, tháng sau Quan Huyên Vệ sẽ tổ chức thi lại, huynh về chuẩn bị đi, đến lúc đó lại tới. Yên tâm, lần này sẽ không có những chuyện hỗn loạn đó đâu”.
Phương Ngự vội ôm quyền: “Được!”
Diệp Quân cười: “Gặp lại sau nhé!”
Phương Ngự cũng cười: “Hẹn gặp lại Dương huynh sau!”
Thấy Phương Ngự rời đi, Diệp Quân khẽ nói: “Trương Lão, ta có mục tiêu rồi”.
Trương Lão nhìn Diệp Quân, Diệp Quân khẽ cười: “Ta hy vọng một ngày nào đó dưới vũ trụ Quan Huyên ta, tất cả người trẻ tuổi đều có thể tràn đầy hy vọng về tương lai… Chúng ta không thể khiến những người trẻ tuổi cảm thấy thất vọng với thế giới này được…”
Trương Lão nhìn Diệp Quân, dần dần ông ta nở một nụ cười.
…
Sau khi Phương Ngự rời khỏi đại điện thì lên đường về Ung Châu, bởi vì phải về chuẩn bị, mà gã còn muốn dẫn thêm nhiều con cháu nhà họ Phương tới tham gia cuộc sát hạch tháng sau hơn nữa.
Vì có trận pháp dịch chuyển nên từ vũ trụ Quan Huyên về Ung Châu rất nhanh, chưa tới một khắc đồng hồ.
Nhà họ Phương.
Vừa về đến nhà họ Phương, nhóm con cháu nhà họ Phương đã vây quanh, người đàn ông mặc áo bào truyền thống đi đầu cười nói: “Ngự ca, nghe nói Viện trưởng đã về? Có thật không?”
Phương Ngự cười đáp: “Là thật!”
Người đàn ông vội bảo: “Huynh có gặp ngài ấy không? Có gặp không?”
Những con cháu khác của nhà họ Phương cũng nhìn Phương Ngự đầy mong chờ.
Phương Ngự chần chừ một chút rồi nói: “Gặp rồi, không chỉ đã gặp, ta còn uống rượu với ngài ấy cơ!”
Người đàn ông chớp mắt: “Huynh uống rượu với Viện trưởng á?”
Phương Ngự gật đầu: “Không chỉ uống rượu, chúng ta còn xưng huynh gọi đệ nữa kìa!”
Người đàn ông lưỡng lự rồi bảo: “Ngự ca, nếu huynh còn bốc phét nữa thì huynh đệ ta không nói chuyện với huynh nữa đâu!”