Diệp Quân nhìn người đàn ông: "Đây là cha ta viết à?"
Người đàn ông gật đầu: "Chuẩn, ngươi xem đi, còn có dấu tay máu nữa".
Diệp Quân nhìn dấu tay máu kia thì đen mặt!
Cha mượn đồ để con trai trả sao?
Vậy cũng được luôn?
Giây phút này hắn bỗng cảm thấy năm xưa ông nội nuôi cha ở bên ngoài chưa triệt để.
Người đàn ông bình tĩnh nói: "Trả tiền đi!"
Lúc nói chuyện, ông ta cầm chặt tay Diệp Quân như sợ hắn chạy mất.
Diệp Quân chần chừ rồi nói: "Tiền bối, trên đời làm gì có lý này cơ chứ?"
Người đàn ông nhìn chằm chằm Diệp Quân, ánh mắt không mấy thân thiện: "Không phải ngươi muốn bùng nợ đấy chứ?"
Diệp Quân nói: "Cha ta mượn mà!"
Người đàn ông: "Nhưng ông ta bảo ngươi trả, ngươi là con trai ông ta, đúng không? Người ta nói cha nợ con trả là chuyện hiển nhiên, thế nên... ngươi còn vấn đề gì nữa không?"
Diệp Quân trầm tư một lúc rồi hỏi: "Ông ấy mượn bao nhiêu?"
Nếu mượn ít thì hắn trả.
Vì dù sao cũng là cha mình mà.
Thấy Diệp Quân chịu nhận, người đàn ông khẽ cười: "Không nhiều, dồn lại chắc tầm mấy chục tỷ linh nguyên!"
"Cái gì!"
Diệp Quân giật mình, trợn tròn mắt: "Mấy chục tỷ linh nguyên?"
Nam Cung Tuyết đứng bên cũng há hốc mồm, khó tin, mấy chục tỷ linh nguyên? Sao có thể?
Người đàn ông gật đầu: "Đúng rồi, ngoài mấy chục tỷ linh nguyên còn có vô số thần vật nữa".
Diệp Quân lắc đầu, quả quyết từ chối.
Cha thế này, không có còn hơn!
Thấy Diệp Quân lắc đầu, sắc mặt người đàn ông trầm xuống: "Ngươi muốn quỵt nợ à?"
Ông ta không thể làm gì được cha của chàng trai trước mặt, vì cha hắn là vua dựa dẫm. Nhưng thằng nhóc này thì khác, thằng nhóc này vắt mũi chưa sạch, ông ta có cả nghìn cách để trị hắn, cùng lắm thì ông ta cướp cũng được.
Không đúng, mượn nợ trả tiền là lẽ đương nhiên, sao có thể nói là cướp được chứ?
Diệp Quân nhìn người đàn ông này, lòng thầm hỏi: "Tháp gia, nếu ta dốc toàn lực thì được bao nhiêu phần thắng ông ta?"
Tiểu Tháp: "Mười phần!"
Diệp Quân khấp khởi vui mừng, nhưng Tiểu Tháp lại nói: "Ông ta nắm hết mười phần!"
Nụ cười của Diệp Quân đông cứng.
Tiểu Tháp tiếp tục nói: "Ta tốt bụng nhắc nhở ngươi một chút, ngươi nói chuyện với ta, ông ta nghe được đấy".
Diệp Quân nín thinh, chợt thấy gượng gạo.
Người đàn ông nhìn chằm chằm Diệp Quân: "Ta cũng là một người hiểu lý lẽ, năm xưa cha ngươi cướp... à, mượn chỗ ta vô số bảo vật và linh nguyên, ông ta cũng đã viết giấy nợ nói con trai sẽ tới trả. Ngươi là con trai ông ta, đương nhiên ngươi phải trả nợ rồi! Mượn nợ trả tiền là lẽ đương nhiên, đúng không?"