Thấy cảnh này, sắc mặt của đám cường giả đỉnh cao đều có phần khó coi.
Bên cạnh Ung Chủ, ông lão áo đen nhìn xuống đám người ở bên dưới, vẻ mặt tràn đầy khinh thường, một lũ kiến hôi.
Nụ cười trên mặt Ung Chủ đã biến mất, ông ta quay đầu nhìn Diệp Quân. Lúc này Diệp Quân lại bật cười.
Ung Chủ nhìn Diệp Quân: “Tại sao Quân Đế lại cười?”
Diệp Quân nhìn những người bình thường đang ủng hộ mình ở phía dưới, cười đáp: “Ta nhớ tới một câu mà cô cô từng nói với ta, đó là ta đối xử tốt với chúng sinh, chúng sinh cũng sẽ đối xử tốt với ta.”
Ung Chủ liếc nhìn đám người Cố Trần ở phía dưới, sau đó cười nói: “Chẳng lẽ Quân Đế cảm thấy bọn họ có thể vì ngươi mà thay đổi được cục diện trận chiến sao?”
Diệp Quân bỗng nhiên đáp: “Ung Chủ, có phải các ông tới đây đã bị trấn áp cảnh giới rồi đúng không?”
Ung Chủ khẽ nheo mắt lại, trong lòng hơi bất an. Mà chính vào lúc này, một thanh kiếm đột nhiên từ trong người Diệp Quân chém ra ngoài!
Kiếm Thanh Huyên!
Trong nháy mắt, một luồng kiếm thế ngút trời trấn áp Ung Chủ ngay tại chỗ!
Đồng tử của Ung Chủ đột nhiên co lại, đạo thống của thanh kiếm này đã được thiết lập. Việc này làm sao có thể cơ chứ?
Ngay khi ý nghĩ đó vừa xuất hiện, hai tay ông ta nắm chặt lại, một luồng khí thế đang sợ cuộn trào ra từ trong cơ thể ông ta. Nhưng trong nháy mắt, luồng khí thế đó đã bị kiếm thế của kiếm Thanh Huyên nghiền nát. Ngay sau đó, kiếm Thanh Huyên đã đâm xuyên qua trán của ông ta.
Ầm!
Ung Chủ tức khắc bị trấn áp ngay tại chỗ, không thể di chuyển!
Trời đất giống như bị đông cứng lại!
Tất cả mọi người đều dùng ánh mắt khó tin nhìn cảnh tượng trước mặt này.
Ánh mắt Ung Chủ cũng trợn tròn, không thể tin được.
Diệp Quân nhìn chằm chằm vào Ung Chủ đang ở gần trong gang tấc: “Phải nói rằng, ông rất cẩn thận, nhưng ông đã bỏ qua một điểm, đó chính là…”
Dứt lời, hắn nheo mắt lại, gằn từng chữ một: “Diệp Quân ta cũng ở cảnh giới vô địch!”
Cùng cảnh giới vô địch!
Từ chữ như sấm, khiến cho những người có mặt ở đây đều run rẩy.
Không khí trong trời đất dường như bị cô đọng lại, tất cả mọi người đều nhìn Diệp Quân và Ung Chủ ở cách đó không xa với ánh mắt khó tin. Sắc mặt của đám cường giả cấm địa Cổ Hoang và Thập Hoang tái nhợt như cương thi. Cảm xúc kinh ngạc, khiếp sợ, giống như thủy triều mà dâng lên từ trong đáy lòng của bọn họ.
Tất cả mọi người đều không ngờ Quân Đế lại có thể giết ngược lại một cách áp đảo như vậy!
Hơn nửa, chỉ một nhát kiếm!
Người của nền văn minh Toại Minh sao lại yếu như vậy chứ?
“Hỗn xược!”
Chính vào lúc này, cách bên cạnh Ung Đế không xa, ông lão áo đen bỗng nhiên nổi giận, ông ta tức giận chỉ vào Diệp Quân: “Ngươi dám động đến Ung Chủ.”
Diệp Quân chỉ một ngón tay về phía ông ta, trong phút chốc, kiếm khí ngút trời trong nháy mắt đã áp chế ông lão áo đen, buộc ông ta phải quỳ xuống!
Khuôn mặt ông lão áo đen lộ vẻ kinh hãi. Mà một giây sau, sắc mặt ông ta bắt đầu trở lên dữ tợn, hai tay ông ta nắm chặt, đang định phản kháng lại. Nhưng chính vào lúc này, một luồng kiếm quang xẹt qua cổ họng của ông ta.
Xoẹt!
Đầu của ông lão áo đen lập tức bay ra ngoài.
Bị giết trong nháy mắt!
Vào khoảnh khắc đầu của ông lão áo đen bay ra ngoài, đôi mắt ông ta mở to giống như chuông đồng, ông ta không ngờ bản thân ở trước mặt “con kiến hôi” này, ngay cả sức lực phản kháng cũng không có.
“Ta thực sự đã đánh giá thấp ngươi rồi.”
Ung Chủ đột nhiên mở miệng, ánh mắt ông ta vẫn rất bình tình. Thân là người nắm giữ quyền lực lớn trong thời gian dài, nên ông ta có khả năng giữ bình tĩnh trong mọi trường hợp.
Diệp Quân nhìn Ung Chủ, Ung Chủ khẽ cười nói: “Không ngờ thanh kiếm này của ngươi đã thiết lập được đạo thống. Tất nhiên, nếu chỉ có như vậy thì thanh kiếm này của ngươi vẫn không thể làm gì được ta. Thanh kiếm này có ngươi có phần đặc biệt, vậy mà lại có thể phá vỡ được đạo pháp của Cựu Thổ ta.”
Diệp Quân không nói gì, chỉ mở lòng bàn tay ra, nhẫn không gian của Ung Chủ bay tới tay của hắn, hắn nhìn lướt qua, sau đó thu lại. Tiếp theo đó, hắn lại nhìn những chiến tướng đồng đen ở sau lưng Ung Chủ. Khí tức của đám chiến tướng đồng đen này cực kỳ cường đại, còn cường đại hơn gấp mấy lần đám chiến tướng đồng đen trong Tiểu Tháp của hắn. Thực sự là sự tồn tại đáng sợ vô địch dưới Đại Đế.
Thấy ánh mắt của Diệp Quân, Ung Chủ lập tức hiểu ra suy nghĩ và ý đồ của hắn: “Đám chiến tướng đồng đen này là do nền văn minh Toại Minh chúng ta dùng mật pháp để chế tạo ra. Cho dù ngươi có dẫn chúng đến Cựu Thổ, cũng không thể sử dụng được.”
Diệp Quân nhìn Ung Chủ: “Vậy theo ý của ông là?”
Ung Chủ nhìn chằm chằm Diệp Quân, yên lặng một hồi lâu rồi đáp: “Ngươi sẽ không để ta sống.”
Nghĩ theo cách khác, hắn cũng sẽ không để cho mình sống.
Kiếm tu ở trước mặt vẫn luôn tỏ ra yếu thế, mục đích là để cho người của Cựu Thổ tới đây bị mất cảnh giác. Cũng đúng, ai mà ngờ được rằng một thanh kiếm có thể mạnh tới mức độ này? Cho dù là ban đầu ông ta không coi thường Diệp Quân, nhưng kết quả cuối cùng vẫn là…, ông ta đã quá coi thường Diệp Quân rồi.
Kế hoạch của ông ta chính là làm tan rã sức mạnh của Diệp Quân từ gốc, khiến cho Diệp Quân trở thành kẻ cô độc, mà Diệp Quân lại cho ông ta một đòn “bắt giặc phải bắt vua trước”.
Nhưng Ung Chủ không muốn bỏ cuộc như vậy. Nếu cứ như vậy mà chết ở đây, thì cho dù Ung Chủ có chết, cũng sẽ bị đám người ở Cựu Thổ cười nhạo suốt hàng trăm triệu năm.
Ung Chủ nhìn Diệp Quân: “Nếu như ta chết ở đây, thì có lẽ ngươi cũng hiểu điều đó nghĩa là gì.”
Diệp Quân gật đầu, vẻ mặt bình tĩnh như nước: “Một nhân vật lớn chết ở chỗ ta, nhất định sẽ khiến cho Cựu Thổ đặc biệt chú ý.”
Ung Chủ nhìn Diệp Quân: “Bây giờ cái ngươi thiếu nhất là thời gian, không phải sao?”
Diệp Quân cười nói: “Những việc này ông không cần phải nhắc nhở ta, việc bây giờ ông cần làm là cho ta một lý do để không giết ông.”
Ung Chủ yên lặng, ông ta tất nhiên có cách khác, nhưng sức mạnh của thanh kiếm trong cơ thể đó vượt xa so với dự đoán của ông ta. Chỉ cần hắn có một chút động tĩnh, ông ta sẽ lập tức toi mạng.
Thu hồi lại suy nghĩ, Ung Chủ nhìn Diệp Quân: “Ba trăm chiến tướng đồng đen này có thể tặng ngươi, cả nhẫn không gian cũng có thể tặng cho ngươi.”
Diệp Quân nhìn chằm chằm Ung Chủ: “Ông phải hiểu, sau khi ta giết ông thì những thứ này cũng sẽ là của ta. Bây giờ ông chỉ còn lại một cơ hội cuối cùng, đừng nói với ta những lời ngu ngốc như sau khi ông chết, Cựu Thổ sẽ thế nào thế nào, hiểu không?”
Ung Chủ lại bật cười: “Thực ra, cho dù ta có làm gì thì ngươi cũng sẽ không để ta sống, cũng không dám để ta sống, đúng không?”
Diệp Quân gật đầu: “Đúng vậy.”
Khuôn mặt Ung Chủ vẫn giữ nguyên nụ cười: “Quân Đế, thân phận của ta còn đáng sợ hơn ngươi tưởng tượng nhiều. Nếu ta chết…”
Diệp Quân xua tay: “Bàn thân phận thì không còn gì thú vị nữa rồi, ta cũng có thân phận. Nếu ta phô trương ra, người khác đều không thể sống sót.”
Ung Chủ nhìn chằm chằm Diệp Quân, ánh mắt giống như muốn kéo Diệp Quân xuống địa ngục: “Trên đường xuống luân hồi, ta đợi ngươi.”
Dứt lời, cơ thể ông ta đột nhiên bốc cháy.
Diệp Quân đưa tay phải ra, nhẹ nhàng đè xuống.