Hắn ngưng tụ khí kiếm, sau đó nói: “Ta làm được”.
Những gì Tháp gia nói cũng là điều hắn lo lắng.
Nếu cứ đánh tiếp như thế, rất có khả năng cô cô váy trắng này chọc đến cường giả mạnh hơn nữa.
Một đánh một, hắn tin vào cô cô váy trắng.
Nhưng mấy thế lực này sẽ một đánh một sao?
Chắc chắn là không.
Đến lúc đó nếu đánh hội đồng…
Đừng nói là Tháp gia, đến hắn cũng rất lo, dù sao cô cô váy trắng chỉ có một mình, hai tay khó đánh lại bốn tay.
Nghe Diệp Quân nói thế, Tiểu Tháp thở phào.
Cũng may!
May quá!
Mặc dù tên nhóc này rất thông minh nhưng vẫn chưa đủ sự trải nghiệm, nếu không cũng không dễ nói chuyện như vậy.
Nhưng dù là bây giờ nó cũng cảm thấy hơi mất sức.
Vì nó nhận ra tên khốn này rất thông minh lạnh lợi, sau này có muốn gạt cũng sẽ ngày càng khó.
Ba đời tháp của mình đúng là vất vả quá mà.
Lúc này người phụ nữ váy trắng khẽ gật đầu: “Được!”
Diệp Quân khẽ cười, đang định nói gì đó thì người phụ nữ váy trắng bỗng vung tay lên.
Rầm!
Tất cả cường giả nhà họ An ở đó đều bị bay đầu trong tích tắc, cuối cùng đầu của các cường giả này đều bay đến trước mặt An Nhã.
Hơn một ngàn cái đầu chảy máu ròng ròng rơi xuống đất rất ngay ngắn, hơn nữa mọi người đều nhìn chằm chằm vào An Nhã.
Máu bắn tung tóe ra ngoài như suối.
Thấy thế An Nhã như người mất hồn.
Hơn một ngàn cường giả.
Đây đều là những người xuất sắc nhất của nhà họ An.
Mà hôm nay lại chết ở đây.
Điều này có nghĩa là gì?
Tức là cường giả của nhà họ An đã bị tiêu diệt đến tận cùng.
Từ nay về sau nhà họ An sẽ không còn được gọi là gia tộc lớn nữa.
E là một ngàn năm sau cũng khó mà khôi phục lại.
Sắc mặt An Nhã xám như tro tàn, hiện lên vẻ tuyệt vọng và sợ hãi.
Đúng lúc này, An Đạo Tân bỗng đi đến trước mặt cây thương Võ Thần, cô ta quỳ xuống run giọng nói: “Hai vị tiên tổ Võ Thần thấy rồi chứ? Hôm nay nhà họ An bị sỉ nhục như vậy, lẽ nào hai người không hiển linh sao?”
Võ Thần!
Mọi người đều nhìn cây thương Võ Thần.
Tất cả đều lặng thinh.
Mọi người đã bỏ sót một chuyện.
Đó là nhà họ An có hai vị Võ Thần.
Người ta có chỗ chống lưng.
Người ta có sự kiêu ngạo.