Lại một cô gái áo xanh xuất hiện phía sau, dung mạo không thua gì người trước. Cô ta liếc nhìn xung quanh, cười hỏi: “Tỷ tỷ, đây chính là vũ trụ Thần Đạo mà các đời trước hay nói đến sao?"
Cô gái áo trắng đáp: “Ta không biết”.
Cô gái áo xanh: “Cần báo cho tộc nhân không?"
Cô gái áo trắng lắc đầu: “Tạm thời khoan đã. Chúng ta đi quan sát tìm hiểu nơi này tiếp xem, bằng không để tộc nhân lỗ mãng đến đây e rằng sẽ gặp họa”.
Cô gái áo xanh cười tự mãn: “Tộc Chiêm Đài chúng ta thì sợ ai cơ chứ?"
Cô gái áo trắng nhíu mày: “Ta đã dặn bao nhiêu lần là không được khinh thường khi hành động rồi, sao vẫn không chịu nghe lời hả?"
Cô gái áo xanh le lưỡi: “Dạ rồi, ta nghe tỷ tỷ hết được chưa”.
Cô gái áo trắng liếc nhìn đối phương, nghiêm túc nói: “Muội nghĩ xem, phá hủy được biên giới vũ trụ thì sức mạnh phải đến đâu cơ chứ? Đây là việc mà tổ tiên chúng ta năm xưa dốc toàn lực cũng không làm được, tức người đó phải mạnh đến cực kỳ khủng khiếp mới thành công!"
Cô gái áo xanh nghe vậy thì đanh mặt lại.
Cô gái áo trắng lại nhìn xung quanh, nói: “Đi nhìn thử xem”.
Hai tỷ muội hóa thành tia sáng biến mất.
...
Chân vũ trụ.
Tả tướng và Võ tướng ngồi đối diện nhau trong Chân Thần Điện, thần sắc nặng nề vô cùng.
Bác Thiên Giới bị xóa sổ rồi!
Chuyện trọng đại như vậy đương nhiên không thể giấu giếm qua mắt Chân vũ trụ.
Tả tướng lên tiếng: “Ở Nam Châu, Bác Thiên Đạo từng dẫn dắt mấy trăm cường giả, nhưng đều bị một người phụ nữ áo trắng chém chết trước cổng Diệp phủ. Lần này, người tiêu diệt Bác Thiên Giới cũng chính là người này!"
Một tia ưu sầu hiện lên trên gương mặt xinh đẹp của bà ta: “Chúng ta đã xem nhẹ vũ trụ Quan Huyên và người này rồi”.
Võ tướng thấp giọng nói: “Ba mươi triệu năm trước, vì Kiếm Chủ Nhân Gian mà chúng ta hoàn toàn không biết gì về người này, không ngờ lại mạnh đến vậy!"
Tả tướng: “Năm đó nàng ta không ra tay... có phải để cho Kiếm Chủ Nhân Gian đột phá Tâm Trung Chi Thần không?"
Võ tướng không đáp.
Tả tướng đứng dậy: “Sức mạnh của vũ trụ Quan Huyên đã nằm ngoài dự liệu của chúng ta, ta phải báo cho Chân Thần”.
Nói xong thì rời đi mất.
...
Trước cánh cửa ánh sáng ở Loạn Tinh Giới, người phụ nữ váy trắng vươn tay gọi kiếm Hành Đạo quay về rồi thu nó vào.
Diệp Quân ngạc nhiên: “Cô cô, thanh kiếm...”
Bà ấy nói: “Ta quên”.
Rồi mới đưa trả nó lại cho hắn.
Tuy nói là không thể lệ thuộc vào ngoại vật nhưng vẫn phải có ngoại vật chứ, còn dùng hay không thì là chuyện của hắn.