Mộc Uyển Du còn muốn từ chối nhưng Diệp Quân đã đặt vào tay cô ấy, Mộc Uyển Du nhìn chiếc nhẫn màu đen như làm bằng sắt. Thấy nó không quý giá lắm, cô ấy cười nói: “Vậy tôi nhận nó”.
Diệp Quân mỉm cười: “Ừ”.
Mộc Uyển Du đứng dậy nói: “Tôi đi nấu mì cho anh”.
Tô Tử ở một bên bỗng nói: “Mình cũng muốn một bát, thêm một quả trứng”.
Mộc Uyển Du cười nói: “Ừ”.
Nói rồi cô ấy đi vào phòng bếp.
Sau khi Mộc Uyển Du đi vào phòng bếp, Tô Tử lại nhìn sang Diệp Quân, cô ấy cứ thế nhìn Diệp Quân mãi.
Cảm nhận được ánh mắt của Tô Tử, Diệp Quân mỉm cười: “Cô nương nhìn tôi làm gì?”
Tô Tử nhìn thẳng vào Diệp Quân: “Uyển Du nói đầu… trí nhớ của anh có vấn đề?”
Vốn dĩ cô ấy định nói đầu óc nhưng nghĩ lại như thế không tôn trọng người ta nên sửa lời.
Diệp Quân khẽ gật đầu: “Ừ”.
Không phải hắn muốn nói dối mà chủ yếu là hắn biết nói thế có thể bớt đi rất nhiều phiền phức.
Trí nhớ có vấn đề.
Tô Tử nhìn Diệp Quân, lặng thinh không nói.
Lúc này Mộc Uyển Du bưng hai bát mì đến trước mặt hai người, cô ấy nhìn hai người cười nói: “Ăn đi”.
Diệp Quân gật đầu rồi bắt đầu ăn.
Nhìn thấy bộ dạng ăn ngấu nghiến của Diệp Quân, Mộc Uyển Nhi cong môi nở nụ cười, dường như nghĩ tới điều gì đó, cô ấy bỗng quay đầu nhìn Tô Tử: “Tô Tử, cậu có thể giúp anh ta tìm một công việc không?”
Nghe thế Diệp Quân ngẩng đầu lên nhìn cô gái trước mặt, Tô Tử nhìn Diệp Quân: “Anh không có nguồn thu nhập, không có khả năng lao động, không có ai phụng dưỡng, rất khó”.
Diệp Quân: “…”
Mộc Uyển Du thở dài.
Lúc này Tô Tử bỗng nhìn Diệp Quân, lúc này cô ấy nghĩ đến một việc, nếu cứ không ra ngoài làm việc thì e là tên này phải ở lại đây khá lâu.
Cô ấy không muốn sống chung với một người đàn ông.
Nghĩ đến đây, Tô Tử nói: “Việc gì anh cũng đồng ý làm nhỉ?”
Diệp Quân gật đầu: “Tôi đều có thể làm”.
Tô Tử nhìn Diệp Quân: “Tôi có thể sắp xếp cho anh vào công ty, nhưng chỉ có thể làm nhân viên bảo vệ... Anh có biết nhân viên bảo vệ là gì không?”
Diệp Quân quay sang nhìn Mộc Uyển Du, Mộc Uyển Du giải thích: “Bảo vệ”.
Bảo vệ!
Diệp Quân: “Bảo vệ là làm gì?”
Mộc Uyển Du suy nghĩ rồi nói: “Bảo vệ sự an toàn của người khác”.
Diệp Quân cười nói: “Được”.
Mặc dù tu vi của hắn không còn, sức mạnh cơ thể cũng biến mất nhưng ý thức chiến đấu và kỹ năng chiến đấu của hắn vẫn còn, vài người bình thường ở nơi này không phải là đối thủ của hắn.
Tô Tử nhìn Diệp Quân: “Anh phải ăn mặc khác đi đã”.
Diệp Quân hỏi: “Tại sao phải đổi?”