Diệp Quân siết chặt hai tay, máu trong người dâng trào, âm thầm quyết định bản thân phải nỗ lực, nhất định có một ngày, hắn cũng khiến một thanh kiếm mạnh vì mình như kiếm Hành Đạo.
Thanh Nhi váy trắng nhìn Thần Y Tận trước mặt, bình thản đứng lặng im, trên môi là nụ cười nhạt: “Này nhóc, con qua đây”.
Nghe thế, Diệp Quân vội bước đến bên cạnh Thanh Nhi váy trắng, bà ấy mỉm cười: “Bây giờ con có thể nói lý với ông ta rồi đấy”.
Diệp Quân suy ngẫm rồi lại lắc đầu: “Con nghĩ không cần nữa”.
Lúc này Thần Y Tận nói: “Diệp Quân công tử, nếu ngươi đồng ý giơ cao đánh khẽ, ta sẵn lòng ra sức cho vũ trụ Quan Huyên”.
Chết?
Đương nhiên ông ta sợ chết.
Trước đây ông ta từng kiêu ngạo nhưng đó là chuyện của mấy ngàn vạn năm trước, lúc đó ông ta rất khí phách với chủ nhân bút Đại Đạo.
Kết quả bị trấn áp mấy ngàn vạn năm.
Mấy ngàn năm này trôi qua thế nào?
Đều là nước mắt.
Bây giờ vừa mới thoát khỏi vây khốn, ông ta không muốn cứ thế mà chết, bị nhốt mấy ngàn vạn năm, vừa xuất thế đã bị giết?
Ông ta không cam lòng.
Nghe Thần Y Tận nói thế, Diệp Quân thầm thở dài, như cô cô váy trắng nói, nhiều lúc con nói đạo lý với người ta cả ngàn câu cũng không bằng một nhát kiếm của đối phương.
Chỉ cần ngươi mạnh hơn đối phương, hắn sẽ cầu xin người nói chuyện đàng hoàng.
Nghe Thần Y Tận đó nói thế, Thanh Nhi váy trắng quay đầu nhìn sang Diệp Quân, hỏi ý của Diệp Quân, Diệp Quân lại nói: “Giết đi”.
Giết!
Thanh Nhi váy trắng nhếch môi, ánh mắt hiện lên vẻ tán thưởng, là vua của vũ trụ Quan Huyên không được quá nhân từ.
Nghe Diệp Quân nói thế, sắc mặt Thần Y Tận trở nên hung hãn: “Ngươi không để ta sống thì ta cũng không để ngươi sống yên ổn”.
Vừa dứt lời, một luồng khí tức cực mạnh bỗng lao ra từ trong người ông ta.
Muốn tự nổ.
Ngay lúc này, Thanh Nhi váy trắng bỗng búng tay một cái.
Kiếm Hành Đạo rung lên dữ dội.
Ầm!
Thần Y Tận đó lập tức bị kiếm Hành Đạo tiêu diệt, hoàn toàn biến mất, cũng chẳng có đến một cơ hội chuyển thế.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Bác Thiên Đạo ở đằng xa thở dài, Thần Y Tận là một kẻ ngốc.
Bị nhốt mấy ngàn vạn năm, cuối cùng được xuất thế thì bị tiêu diệt hoàn toàn…
Ngu ngốc!
Lúc này Bác Thiên Đạo thầm cảm thấy may mắn, cũng may lúc đầu mình lanh trí chạy nhanh, nếu không e là kết cục cũng sẽ giống Thần Y Tận.
Sắc mặt mấy người Tịnh Thần ở một bên trở nên vô cùng khó coi, một thần linh vũ trụ đáng sợ như thế đã bị xóa sổ hoàn toàn.
Lúc này họ mới hiểu họ đã đánh giá thấp thực lực của vũ trụ Quan Huyên thế nào.
Dường như nghĩ đến điều gì đó, sắc mặt Tịnh Thần thay đổi, ông ta quay phắt lại nhìn về phía vũ trụ Quan Huyên.