Ngay lúc này một người đàn ông bỗng xuất hiện trước mặt Diệp Quân, ông ta tỏ ra hơi đề phòng nhìn Diệp Quân: “Ngươi là ai?”
Diệp Quân nhìn người đàn ông, sau đó nói: “Ông là người của nền văn minh Sâm Lâm à?”
Người đàn ông nhìn Diệp Quân: “Ngươi là ai? Sao lại đến đây từ trận pháp dịch chuyển của bọn ta?”
Diệp Quân ngẫm nghĩ, sau đó nói: “Ta là người của nền văn minh Sâm Lâm”.
Người đàn ông sửng sốt: “Ngươi… người của mình?”
Diệp Quân gật đầu: “Ừ”.
Người đàn ông vội nói: “Lần này người đến là có chỉ thị gì à? Có phải chúng ta có thể quay về không?”
Diệp Quân nhìn người đàn ông trước mặt, hắn thấy cảnh giới của người này không cao, chỉ mới ở cảnh giới Nhân Đạo. Ngoài người đàn ông ra, hắn còn cảm nhận được rất nhiều khí tức, nhưng đều rất yếu.
Những thứ này đều là những thứ nền văn minh Sâm Lâm để lại ở đây.
Nhìn người đàn ông mặt đầy vẻ chờ mong, Diệp Quân hơi tò mò: “Các người không muốn ở lại đây sao?”
Người đàn ông lập tức lắc đầu: “Nơi này quá nguy hiểm… Vì người của nền văn minh Tu La người sẽ đến bất cứ lúc nào, sở dĩ bọn ta ở lại đây là vì khắc phục hậu quả, mà hiện giờ bọn ta cũng đã xử lý xong rồi, bọn ta đã liên lạc với bên đó nhưng không nhận được phản hồi…”
Hóa ra là thế.
Diệp Quân khẽ gật đầu: “Các ông đều có thể quay về”.
Người đàn ông mừng rỡ nói: “Thật sao?”
Diệp Quân gật đầu.
Người đàn ông vội xoay người chạy đến tòa nhà, không lâu sau người đàn ông dẫn hàng chục ngàn người xuất hiện trước mặt Diệp Quân.
Gương mặt ai nấy cũng hiện lên vẻ phấn khích.
Cuối cùng cũng có thể quay về. Diệp Quân nhìn những người đó, so với những người nền văn minh Sâm Lâm đã trở về thì thực lực của những người này yếu hơn rất nhiều, có thể nói những người trước mặt này là người ở tầng đáy của nền văn minh Sâm Lâm.
Thấy thế Diệp Quân thầm cảm khái.
Hễ xảy ra chiến tranh hoặc có tai họa, người đầu tiên bị bỏ rơi luôn là người ở tầng đáy.
Diệp Quân ngưng suy nghĩ, lập tức liên lạc với Tiểu Ái, bảo Tiểu Ái khởi động lại trận pháp ở bên đó.
Thấy trận pháp được khởi động, những người nền văn minh Sâm Lâm đó đều vui mừng reo hò, có người còn ôm nhau khóc.
Họ vốn dĩ đã không còn hy vọng nữa.
Dù sao cũng đều là người trưởng thành rồi, họ biết rõ lúc đám người Nguyên tổ bỏ đi để họ lại nơi này đã xem như không có ý định dẫn họ đi.
Thế nên khoảng thời gian này họ đều cảm thấy vô cùng tuyệt vọng.
Cũng may trong khoảng thời gian này, người của nền văn minh Tu La chưa đến, nếu không mọi người đều đã chết rồi.
Diệp Quân nhìn người đàn ông đứng đâu: “Sau khi về thì đi tìm Minh Quân, ông ta sẽ sắp xếp cho mọi người”.