Tiểu Tháp cất lời: “Ngươi lại có ý định gì đấy?”
Diệp Quân nhìn chằm chằm ý chí vô chủ kia một lát, sau đó cười nói: “Tháp gia, ý chí này đã vô chủ rồi, nếu ta thu phục được nó…”
Tiểu Tháp hỏi: “Ngươi muốn làm gì?”
Diệp Quân không đáp mà lao thẳng tới trước ý chí kia, ý chí kia đang muốn phản kháng thì Diệp Quân đã đưa nó vào trong Tiểu Tháp, mà cả hắn cũng tiến vào bên trong.
Sau khi tiến vào trong Tiểu Tháp, hắn đặt ý chí vô chủ kia ở một vùng sa mạc, hắn đứng nhìn nó, nhẹ giọng nói: “E rằng uy lực của ý chí vô chúng ta còn không bằng được một phần mười giai đoạn bản thể”.
Tiểu Tháp cất lời: “Dù hiện tại ý chí này đang trong trạng thái vô chủ, nhưng chắc chắn chúng sẽ không dễ dàng phục tùng ngươi, ngươi muốn làm gì?”
Diệp Quân cười đáp: “Chỗ dựa sinh tồn của chúng là tâm luật pháp Vô Thượng kia…”
Dứt lời, người hắn khẽ run, sau đó hắn biến thành một tia kiếm quang đi tới một hòn đảo, tâm luật pháp Vô Thượng kia đang lơ lửng ở cách đó không xa.
Tiểu Tháp hỏi: “Ngươi muốn nuốt tâm luật pháp này trước à?”
Diệp Quân không đáp mà đứng im nhìn chằm chằm tâm luật pháp Vô Thượng kia, hắn cảm nhận một lực lượng vô cùng mạnh mẽ từ bên trong tâm luật pháp Vô Thượng này.
Luật pháp Vô Thượng!
Hắn biết nòng cốt của sức mạnh này là luật pháp vô thượng.
Không thể không nói, những lời Phạn Chiêu Đế nói với hắn khiến hắn rất động lòng, vì nếu hắn thật sự biến Quan Huyên Pháp thành một cách tu luyện, mọi người vì trở nên mạnh mẽ hơn thì nhất định phải tu luyện Quan Huyên Pháp, hơn nữa còn tự nguyện tu luyện Quan Huyên Pháp.
Tự nguyện và ép buộc hoàn toàn khác nhau.
Sau một hồi im lặng, Diệp Quân chậm rãi đi tới trước tâm luật pháp Vô Thượng kia, hắn nhẹ nhàng sờ tâm luật pháp Vô Thượng kia, chỉ trong nháy mắt, hắn đã cảm nhận được một sức mạnh rất đáng sợ, sức mạnh vô cùng vô tận, giống như vũ trụ mênh mông, sâu không lường được.
Diệp Quân chậm rãi nhắm mắt lại.
Tiểu Tháp nói: “Do dự à?”
Diệp Quân gật đầu: “Tháp gia, lời cô gái kia nói khiến ta rất động lòng, ta cũng muốn làm thế, nhưng muốn làm vậy thì ta phải nghiên cứu luật pháp Vô Thượng trước, nhưng ta biết rõ chắc chắn cô ta có mục đích sâu xa hơn, dù làm như thế ta sẽ mạnh hơn, cũng có thể hoàn thiện Quan Huyên Pháp của mình, nhưng cũng sẽ đúng theo ý định của cô ta… bây giờ ta vẫn chưa biết mục đích thật sự của cô ta là gì…”
Tiểu Tháp nói “Trên đời này không có chuyện nào là hoàn mỹ cả, nếu muốn nhận được thì nhất định phải trả giá, đừng suy nghĩ nhiều như thế, cứ làm thôi, có hậu quả gì, Tháp gia và cô cô của ngươi sẽ cùng nhau giúp ngươi gánh”.
Diệp Quân: “…”
Diệp Quân lắc đầu cười khẽ.
Hắn cũng không định nuốt ngay tâm luật pháp Vô Thượng này mà rời khỏi Tiểu Tháp.
Hắn còn cần phải lấy thần tâm của dị thần.
Diệp Quân nhìn xung quanh, hắn ngự kiếm rồi biến mất.
Khoảng một canh giờ sau, Diệp Quân đi tới một khu vực kỳ lạ, nhiệt độ của khu vực này cực kỳ thấp, vừa bước vào nơi này, hắn đã có cảm giác như bước vào hầm băng.
Diệp Quân đi về phía xa, cuối tầm mắt của hắn có một lá cờ màu đen dựng thẳng, xung quanh lá cờ có vô số khí đen lượng quanh.
Mà dưới lá cờ đó có một trái tim màu đỏ sẫm lơ lửng.
Tâm dị thần!
Diệp Quân đột nhiên biến mất, lúc xuất hiện một lần nữa, hắn đã ở dưới lá cờ đó, nhưng lúc này chợt có dị tượng xuất hiện, khu vực này chợt trở nên vặn vẹo, những lực lượng bí ẩn đáng sợ như những ngọn núi lớn đè tới.
Cùng lúc đó, bên phải chợt có một bóng người lao về phía hắn.
Người đó chính là Mông Chiêu.
Dưới sự trấn áp của lực lượng bí ẩn kia, Diệp Quân lúc này hoàn toàn không thể di chuyển, kiếm ý của hắn vừa xuất hiện thì Mông Chiêu đã tấn công tới.
Ầm!
Diệp Quân ngay lập tức bị đánh bay.