Đúng lúc này, bỗng có một giọng nói truyền tới.
Tả Lâu quay đầu nhìn, Tả Nhạn chậm rãi đi tới.
Tả Lâu cười nói: "Nhạn Nhi."
Tả Nhạn nhìn chằm chằm Tả Lâu, cô ấy nhíu mày: "Cha không đón hắn ra ngoài sao?"
Tả Lâu do dự một chút rồi nói: "Nhạn Nhi, ta biết hắn là bạn của con, nhưng dù sao ta cũng là tộc trưởng, phải cân nhắc lợi ích của gia tộc. Ta không thể lãng phí một chỗ vì hắn được, dù sao hắn cũng không có khí vận Cửu Châu."
Nghe thấy lời Tả Lâu nói, Tả Nhạn hơi ngẩn ra, sau đó cô ấy lắc đầu, sự thất vọng trong mắt khó đè nén được: "Cha, tầm nhìn của cha quá thiển cận, không thích hợp làm gia chủ nhà họ Tả ta."
Sắc mặt Tả Lâu trở nên khó coi, ông ta quát chói tai: "Nhạn Nhi, sao con có thể vì một người ngoài mà nói cha con như vậy? Con làm ta rất thất vọng."
Nói xong, ông ta phất tay áo rời đi.
Tả Nhạn không quan tâm đến Tả Lâu nữa, cô ấy chậm rãi quay đầu nhìn sang bên phải, nhẹ giọng nói: "Cha cho rằng cơ duyên lớn nhất con lấy được ở trấn Cửu Châu là truyền thừa ư? Không, cơ duyên lớn nhất con nhận được là quen biết hắn, còn trở thành bạn của hắn."
Một ông lão đứng cạnh cô ấy trầm giọng nói: "Đại tiểu thư, nếu hắn thật sự không phải người bình thường thì tại sao trên người hắn không có khí vận Cửu Châu?"
Tả Nhạn khẽ lắc đầu: "Đó là bởi vì khí vận Cửu Châu hoàn toàn không có tư cách nhập vào người hắn. Sư phụ không nhận hắn làm đồ đệ không phải vì ông ấy không muốn, mà căn bản là ông ấy hoàn toàn không có tư cách thu nhận Diệp công tử làm đồ đệ."
Nghe thấy câu nói của Tả Nhạn, trên mặt ông lão nhất thời lộ ra vẻ khó tin: "Tiểu thư, chuyện… chuyện này…”
Tả Nhạn nhẹ nhàng nói: "Có phải ngươi cảm thấy rất khó tin không?"
Ông lão vội vàng gật đầu: "Đúng vậy, phải biết rằng, Cửu Châu Chủ là nhân vật tuyệt thế, trong lịch sử gần mấy tỉ năm của vực Cửu Châu, cũng mới có một nhân vật như vậy, sao ông ấy lại có thể không có tư cách thu nhận vị Diệp công tử đó làm đồ đệ chứ?"
Tả Nhạn nhẹ nhàng thở dài.
Sở dĩ ngay từ đầu cô ấy không nói cho cha mình biết những chuyện này vì nguyên nhân rất đơn giản, cô ấy hiểu rất rõ cha và các cường giả nhà họ Tả căn bản sẽ không bao giờ tin, ngược lại, nếu như cô ấy nói ra, người nhà họ Tả sẽ cho rằng giữa cô ấy và Diệp Quân Tử có gì đó, dù sao cũng có khả năng sẽ gây bất lợi cho Diệp Quân.
Nhà họ Tả không nhận nổi sự giàu sang phú quý ngút trời này, cô ấy cũng không thể làm gì được.
Như nghĩ đến điều gì đó, Tả Nhạn đột nhiên cau mày nói: "Không đúng."
Ông lão vội vàng hỏi: "Tiểu thư, sao thế?"
Tả Nhạn trầm giọng nói: "Rất có thể cha ta sẽ đứng về phe của Sáng Thế Đạo Điện…"
Vừa nói, cô ấy vừa quay người biến mất ngay tại chỗ.
Mặc dù cha cô ấy có thể không tin cô ấy, nhưng vì lợi ích của cả nhà họ Tả, cô ấy vẫn quyết định nói chuyện với cha mình.
Bên trong căn phòng.
Tả Lâu nhìn chằm chằm vào Tả Nhạn ở trước mặt: "Con nói là lai lịch của Diệp Quân không đơn giản, ngay cả Cửu Châu Chủ cũng không có tư cách thu nhận hắn làm đệ tử ư?"
Tả Nhạn gật đầu.
Tả Lâu nhìn Tả Nhạn, không nói gì.
Tả Nhạn nói: "Có thể cha sẽ không tin?"
Tả Lâu nhẹ nhàng lắc đầu: "Nhóc con, tin hay không không quan trọng, con nên chăm chỉ tu luyện, nhanh chóng nắm giữ được ấn Thần Châu đó càng sớm càng tốt."
Tả Nhạn liếc nhìn Tả Lâu, không nói gì mà quay người rời đi.
Sau khi Tả Nhạn rời đi, Tả Lâu cau mày lại, mối quan hệ giữa con nhóc này và tên kia thực sự không đơn giản..."
Ở bên ngoài, Tả Nhạn trở về sân của mình, ông lão kia cung kính nói: "Tiểu thư?"
Tả Nhạn bình tĩnh nói: "Cha không tin ta."
Ông lão nhỏ giọng nói: "Vậy tiểu thư định…. rời khỏi nhà họ Tả sao?"
Tả Nhạn lắc đầu: "Không."
Khi ông lão vừa định lên tiếng, Tả Nhạn đột nhiên nói: "Ta muốn mở một trang tộc phổ mới”.
Ông lão: "…."
Tháp Cửu Châu.