Nhưng với Cổ Đạo Thiên, gã đã không còn lựa chọn nào khác.
….
Trong hư không, chủ nhân Bút Đại Đạo đang phá trận pháp như cảm nhận được điều gì đó, ngẩng phắt đầu lên, tận cuối tầm mắt ông ta chính là phong ấn màu vàng đó.
Nhìn thấy Cố Đạo Thiên hiến thân cho trận pháp, chủ nhân Bút Đại Đạo chợt nheo mắt lại, ông ta không ngờ Cố Đạo Thiên lại liều mạng như vậy, hiến thân cho trận pháp.
Sau khi Cổ Đạo Thiên hy sinh cơ thể của mình cho trận pháp, trận pháp vốn đã yếu ớt bỗng phát ra ánh sáng rực rỡ, bao trùm thế giới.
Trận pháp mạnh hơn.
Khu vực Cổ Thần, tiếng gầm gừ của rất nhiều “Thần” bỗng vang vọng.
Họ vốn là có hi vọng, vì biết Cố Đạo Thiên không thể trụ được bao lâu, cho nên họ không ngừng kiên trì, vì họ có hy vọng được thoát ra, nhưng họ không ngờ rằng lúc này Cố Đạo Thiên lại hiến thân mình cho trận pháp.
Tia hy vọng cuối cùng cũng tiêu tan vào giây phút này.
Trong phút chốc, cả khu vực Cổ Hư vang lên vô số tiếng gầm, trời đất rung chuyển dữ dội, như thể mọi thứ sắp bị hủy diệt.
Những người dân sống ở khu vực Cổ Hư đều ngẩng đầu lên, hoảng sợ bất an, trong mắt họ đầy vẻ lo sợ.
Họ biết bên ngoài nguy hiểm, nhưng trước đó chưa từng xuất hiện sự việc chấn động như vậy…
Thôn Nguyên.
Tất cả dân làng đều tụ lại một chỗ, họ bất an nhìn xung quanh, ánh mắt đầy vẻ lo sợ.
Trưởng thôn Nguyên Phiên dẫn đầu liên tục trấn an mọi người…
Nguyên Chấn và Tần Liên cũng ở trong đám người đó, vẻ mặt họ cực kỳ nghiêm túc, vì họ biết sắp xảy ra chuyện gì.
Hai người nhìn nhau, đều cười gượng.
Vốn dĩ muốn sống ở đây thật tốt, nhưng giờ xem ra không thể làm vậy được nữa.
Hai người cùng nhìn Nguyệt Nhi, Nguyệt Nhi rất nhát gan, ôm chặt lấy cánh tay Tần Liên.
Nguyên Chấn truyền âm bằng huyền khí: “Chúng ta có thể chết, nhưng không thể để Nguyệt Nhi chết ở đây”.
Tần Liên gật đầu, ánh mắt trở nên kiên định.
Lúc này Nguyệt Nhi bỗng nói nhỏ: “Cha, mẹ… vị công tử đó sẽ đến cứu chúng ta chứ?”
Tần Liên và Nguyên Chấn nhìn nhau, Tần Liên lắc đầu cười nói: “Nhóc con, vị công tử kia cũng không phải người bình thường… Người như hắn cho dù có ở điểm giao Hư Chân thì cũng là người sáng chói nhất… Sao hắn có thể quan tâm đến một người phàm như chúng ta được?”
Vẻ mặt Nguyệt Nhi trở nên thất vọng, hơi cúi đầu xuống.
Hai người biết rõ suy nghĩ của cô bé, Tần Liên xoa đầu Nguyệt Nhi: “Có phải con thích Diệp công tử không?”
Mặt Nguyệt Nhi đỏ bừng, cô ấy lắc đầu: “Con chỉ cảm thấy… hắn rất mạnh…”
Tần Liên cười nói: “Diệp công tử đó có lai lịch không tầm thường, hơn nữa bản thân hắn cũng là yêu nghiệt, người này cho dù là ở toàn thế giới cũng là người vô cùng xuất sắc, chứ đừng nói ở đây… Nhưng Nguyệt Nhi cũng đừng tự ti, thân phận của con cũng không đơn giản”.
Nguyệt Nhi ngẩng đầu nhìn Tần Liên, mặt đầy vẻ khó hiểu.