Tiểu Tháp nói: “Đúng thế, tất cả sinh linh trong Thập Hoang, nếu đưa hết vào, linh khí bên trong sẽ cạn kiệt, trừ khi, ngươi mang hết linh mạch và đế mạch của Thập Hoang đến đây, nhưng dù vậy, ngươi phải hiểu, vào thì dễ mà ra mới khó, ngươi cho bọn họ chiêu này, bọn họ sẽ nghiện, không cho bọn họ, bọn họ sẽ sinh ra oán hận.”
Diệp Quân suy nghĩ, nói: “Tháp gia suy nghĩ chu đáo.”
Tiểu Tháp nói tiếp: “Hơn nữa, còn có một vấn đề lớn, cuối cùng thì thế giới bên trong tháp không phải vũ trụ vô hạn, ta cũng không chịu được, có phải ngươi cho rằng Tháp gia ta luôn bất khả chiến bại không?”
Diệp Quân nghiêm túc nói: “Ở trong lòng ta, Tháp gia đúng là như vậy.”
Tiểu Tháp cười mắng: “Thằng nhóc ngươi đừng nịnh bợ ta, ta không chấp nhận thủ đoạn này của ngươi.”
Diệp Quân mỉm cười, sau đó nói: “Chuyện này ta vẫn nghĩ quá đơn giản, xem ra tạm thời chỉ có một số ít người có thể tiến vào tu luyện.”
Tiểu Tháp nói: “Ta biết ngươi vì chuyện của nền văn minh Toại Minh, muốn mau chóng nâng cao thực lực, nhưng vẫn câu nói kia, nóng vội thì khó thành công, dù sao thì, dù trời có sập thì còn có cô cô ngươi chống đỡ, sợ cái gì chứ!”
Diệp Quân bật cười: "Nghe được lời an ủi của Tháp gia, ta chợt cảm thấy chẳng có chuyện gì cả.”
Tiểu Tháp khẽ thở dài: "Nhóc con, ta biết ngươi đang nghĩ gì, ngươi không muốn dựa dẫm vào cô cô và cha ngươi, đây là chuyện tốt, nhưng ngươi phải hiểu, bọn họ không phải người ngoài, bọn họ là người thân nhất của ngươi.”
Diệp Quân gật đầu: “Tháp gia, ta hiểu, chẳng qua, không thể gặp cửa ải khó khăn lập tức để bọn họ ra tay được chứ? Giống như trước đây, khi ta tức giận trước mặt cô gái váy đỏ đó, nếu ta gọi cha ta hoặc cô cô, ta nhất định sẽ xả được hết tức giận, nhưng điều đó có ích gì chứ? Không phải lúc trước ngươi cũng nói sao, mất mặt, thì phải tự mình tìm về mới thú vị, không phải sao?”
Tiểu Tháp nói: “Ta đương nhiên hiểu ý ngươi, chẳng qua, ta sợ sau này ngươi phải chịu quá nhiều áp lực, bị ép giống cha ngươi.”
Diệp Quân cười nói: “Tháp gia yên tâm, ta làm việc có chừng mực, sẽ không hoảng loạn, nhưng trong thời bình, ta phải chuẩn bị cho nguy hiểm, kế hoạch tiếp theo phải cẩn thận, không chỉ là Cựu Thổ, còn có chủ nhân bút Đại Đạo và Phạn Chiêu Đế đang ẩn núp trong bóng tối.”
So với Cựu Thổ, kỳ thật hắn sợ chủ nhân bút Đại Đạo và Phạn Chiêu Đế hơn, bởi vì hai người này biết rõ hắn từ trong ra ngoài, cho dù muốn giả vờ yếu đuối cũng không có cơ hội.
Những ngày tiếp theo, Diệp Quân ngoài việc hằng ngày chỉ dạy vài người kia tu luyện thánh kiếm, thì chính là đọc sách, trong khoảng thời gian này, hắn đã đọc tất cả các loại sách cổ trong toàn bộ Thập Hoang.
Bây giờ hắn có hai việc phải làm, đầu tiên, bồi dưỡng nhóm kiếm tu, thứ hai, mài giũa tâm cảnh, chuẩn bị cho việc khôi phục tu vi trong tương lai.
Trong thời gian ở trong Tiểu Tháp, hắn phát hiện, sức mạnh tín ngưỡng của hắn đang dần tăng lên.
Bên ngoài.
Kể từ khi Diệp Quân dùng đế nguyên làm phần thưởng, các Đại Đế Tộc và Đại Tiên Tông liều mạng tu luyện Quan Huyên Pháp, đặc biệt là Đạo Tông, vì để cho nhiều người đến tu hành Quan Huyên Pháp, Đạo Tông đã đã đề ra rất nhiều chính sách, chẳng hạn như sau này khi Đạo Tông chiêu mộ đệ tử, những người không hiểu Quan Huyên Pháp sẽ không được nhận, trong tông môn của Đạo Tông, muốn được thăng cấp, phải hiểu Quan Huyên Pháp.
Lúc đầu mọi người hơi chán ghét vì nó là bắt buộc, nhưng sau khi tiếp xúc với Quan Huyên Pháp, thì mới dần dần đón nhận.
Bởi vì phương pháp tu luyện của Quan Huyên Pháp không thấp nên cũng giúp ích rất nhiều cho bọn họ.
Được sự giúp đỡ của các đại gia tộc và các đại tiên tông, Quan Huyên Pháp đã được truyền bá đi khắp Thập Hoang với tốc độ cực nhanh, cũng chính vì vậy, bây giờ Diệp Quân có thể cảm nhận được sức mạnh tín ngưỡng đang tăng lên, đặc biệt là khi Đệ Nhất Tĩnh Chiêu lập ra những chính sách, cực kỳ thân thiện với người thuộc tầng lớp thấp hơn, điều này khiến nhiều người ngày càng đồng cảm với thư viện Quan Huyên.
Bây giờ cánh cổng của thư viện Quan Huyên, người đến người đi tấp nập.
Nửa tháng trôi qua trong chớp mắt.
Ngày hôm đó, khi Đệ Nhất Tĩnh Chiêu đang xử lý công vụ trong điện, đột nhiên, cô ta cảm nhận được gì đó, ngẩng đầu lên, sau một khắc, vậy mà cô ta đã đi đến một vùng tinh không, cách đó không xa, có một cô gái váy đỏ đang đứng.
Thấy là cô gái đó, vẻ mặt của Đệ Nhất Tĩnh Chiêu hơi thay đổi.
Cô gái váy đỏ cười nói: “Đừng lo lắng, ta không làm cô bị thương đâu.”
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu trầm giọng nói: “Các hạ có chuyện gì?”