Tịnh Sơ không hề nhiều lời, lao thẳng về phía nhóm cường giả.
Chiến đấu!
Người Diệp Quân lóe lên, hắn đi vào thời không Vô Gian.
Vừa vào thời không Vô Gian, hắn đã lại nhíu mày, bởi vì thời không nơi này không có quy luật, vặn vẹo như một chiếc gương, rất kỳ quặc.
Diệp Quân không dám sơ suất, hắn cầm kiếm Thanh Huyên chậm rãi đi về phía xa, chưa đi được bao lâu, một luồng sức mạnh bí ẩn đột nhiên lan ra từ khắp thời không xung quanh. Diệp Quân cau mày, vội đâm nhẹ kiếm Thanh Huyên về phía trước.
Phập!
Thời không trước mặt hắn bị xé toạc.
Mà những thời không xung quanh như cảm nhận được điều gì đó nên lần lượt lui về tứ phía.
Rõ ràng là sợ kiếm Thanh Huyên trong tay hắn.
Diệp Quân nhìn thời không Vô Gian xung quanh, tiếp tục đi về phía trước, vì có kiếm Thanh Huyên nên hắn đi không hề có trở ngại.
Hắn nhìn xung quanh, nhưng không phát hiện ra Thiên Hành Chủ.
Diệp Quân chau mày, không phải đã ngỏm rồi đó chứ?
Không suy nghĩ nhiều, hắn tiếp tục đi về phía trước.
Đi được chừng nửa canh giờ, đột nhiên hắn nhìn thấy một cánh cửa đá cổ kính.
Cửa?
Diệp Quân hơi thắc mắc nhưng cũng không nghĩ nhiều, hắn tới trước cánh cửa đá ấy. Cánh cửa cao mấy chục trượng, hai bên trái phải có chữ lớn, lần lượt là: Đạo và Pháp.
Đạo pháp?
Diệp Quân lấy kiếm Thanh Huyên ra tỳ nhẹ lên cửa, khi hắn chuẩn bị ấn mạnh thì cánh cửa đã tự động mở ra.
Diệp Quân: “…”
Bên trong cửa là một luồng sáng trắng.
Diệp Quân đi về phía cửa, sau khi đi xuyên qua luồng sáng trắng, một mảnh đất hoang xuất hiện trong tầm mắt hắn, phía cuối mảnh đất hoang có mấy vạn bia mộ sừng sững, cực kỳ hoang vu vắng vẻ.
Nhìn cảnh tượng trước mắt, Diệp Quân hơi khó hiểu. Đây là nơi nào? Diệp Quân đi về phía khu mộ ấy, hắn thấy trên mỗi tấm bia đều có chữ, nhưng hắn đều không biết.
Diệp Quân tiếp tục đi về phía trước, rất nhanh, ngay chính giữa khu mộ, hắn nhìn thấy bốn ngôi mộ cực lớn, chúng rộng hơn các ngôi mộ khác không chỉ một lần, hơn nữa còn có màu đỏ máu, bên trên có những phù văn cổ.
Diệp Quân nhìn một chút rồi dời mắt, hắn đi về phía xa, ở cuối tầm mắt có một tòa đại điện cổ kính.
Diệp Quân đi về phía đại điện, ở cửa điện có hai thị vệ mặc áo giáp đen đang nằm, mà họ đã chẳng còn thở nữa.
Diệp Quân nhìn về phía đại điện, phóng thần thức ra, nhưng thần thức vừa tới trước đại điện thì đã biến mất.
Diệp Quân nhíu mày, không nghĩ nhiều, tiếp tục đi về phía trước, một lát sau hắn đi vào đại điện. Trong đại điện rất trống trải, ngay trước mặt hắn có một pho tượng nam trung niên, ông ta nhìn về phía trước, chắp tay sau lưng, rất bá đạo, uy võ.
“Hế?”
Đúng lúc này, một giọng nói vang lên bên cạnh Diệp Quân.
Diệp Quân lập tức dựng tóc gáy.
Hắn chậm rãi quay đầu nhìn lại, cách đó không xa có một cô gái đang đứng, cô gái mặc váy dài màu xanh nhạt, dung nhan như đóa hoa nở rộ, rất mỹ miều. Cô ta có mái tóc màu bạc nhạt, tóc mượt mà mềm mại xõa trên vai, tùy ý rủ xuống.
Diệp Quân đã đoán được thân phận của đối phương chính là Thiên Hành Chủ nền văn minh Thiên Hành thời nay!
Người phụ nữ quan sát Diệp Quân với đôi mắt đầy tò mò: “Ngươi đến đây bằng cách nào vậy?”
Diệp Quân trầm giọng hỏi: “Cô là Thiên Hành Chủ của nền văn minh Thiên Hành”.