Thác Cổ Nguyên nói: "Để ta thử xem."
Vừa nói, anh ta vừa bước đến trước cửa lớn, sau đó mở lòng bàn tay ra, một cây kim màu vàng đỏ xuất hiện trong lòng bàn tay anh ta.
"Thánh khí văn minh!"
Tiêu Nguyên Khởi có chút kinh ngạc.
Thác Cổ Nguyên cười nói: "Đây là thánh khí tốt nhất của gia tộc chúng ta, nó có tác dụng kiềm chế trận pháp, ta thử trước, nếu không được thì đến mọi người.”
Mọi người đều gật đầu.
Thác Cổ Nguyên kích hoạt thánh khí văn minh, cây kim dài màu vàng biến thành ánh kiếm xuyên qua cửa lớn.
Uỳnh!
Cây kim vàng đột nhiên phun ra những luồng ánh sáng vàng bao trùm cánh cửa lớn, khiến cả cánh cửa khẽ rung lên.
Một lúc sau, sắc mặt Thác Cổ Nguyên tái nhợt.
Nhìn thấy Thác Cổ Nguyên có chút quá sức, Diệp Quân đang định ra tay, nhưng đúng lúc này, một tiếng vỡ vụn đột nhiên từ trên cửa truyền ra, sau đó, toàn bộ cánh cửa vỡ tan.
"Được rồi."
Thác Cổ Nguyên có chút hưng phấn, anh ta thu cây kim vàng lại, sau đó nhìn về phía đám người Diệp Quân: "Chúng ta vào thôi!"
Mấy người đi vào trong đại điện, đại điện rất rộng, chính giữa có tượng một ông lão, bức tượng đã bị thời gian bào mòn, mất đi hình dáng ban đầu, vì vậy gương mặt bức tượng đã không còn nhìn rõ, bên trên còn có rất nhiều bụi.
Nơi này đã bị thời gian lãng quên!
Mấy người tò mò nhìn bức tượng này. Theo tục lệ, khi một tông môn bị tiêu diệt, thường để lại một số thủ đoạn đặc biệt để duy trì hương hỏa cho tông phái mình, đó chính là truyền thừa.
Tuy nhiên, mọi người chờ đợi hồi lâu, bức tượng vẫn không có phản ứng gì, khiến mọi người có chút thất vọng.
Tiêu Nguyên Khởi đang tìm kiếm trong đại điện, nhưng đại điện trống rỗng, không có gì cả.
Cuối cùng, mấy người xác định rằng toàn bộ đại điện không có gì cả.
Quá thất vọng!
Gương mặt mấy người Mộ Tinh Hà không thể che giấu sự thất vọng.
Nhưng đúng vào lúc này, Diệp Quân đột nhiên đi tới trước bức tượng đổ nát, hắn nhìn bức tượng, dường như cảm giác được cái gì đó, tay phải hắn đột nhiên đặt lên vai bức tượng.
Uỳnh!
Mắt Diệp Quân hơi nheo lại, lúc này hắn chỉ cảm thấy ý thức của mình xuyên qua dòng sông thời gian vô tận, đi tới một... thế giới hỗn loạn!
Trong thế giới hỗn loạn này, hắn nhìn thấy vô số cường giả đáng sợ đang lao về phía một đại đạo Thiên Lộ rộng lớn...
Khi nhìn thấy những cường giả này, Diệp Quân vô cùng kinh hãi, cường giả đang lao về phía Thiên Lộ… thấp nhất cũng đều là cấp phá vòng!
Vô số kẻ phá vòng lao về phía Thiên Lộ, bọn họ nối tiếp nhau, không ngừng có những cường giả nổ tung trên Thiên Lộ, hóa thành màn sương máu khắp bầu trời…
Đây rốt cục là nơi nào?
Trên mặt Diệp Quân tràn đầy nghi hoặc.
"Kẻ hậu thế!"
Đúng lúc này, một giọng nói đột nhiên vang lên bên cạnh Diệp Quân.
Diệp Quân quay người lại, nhìn thấy bên phải mình có một ông lão mặc áo bào đang tò mò nhìn hắn.
Diệp Quân nói: "Tiền bối chính là bức tượng đó?"
Ông lão gật đầu.
Trong mắt Diệp Quân mang theo nghi hoặc thắc mắc.