Diệp Quân thoáng ngẩn ra rồi mừng rỡ kêu lên: “Cô đồng ý giúp ta ư?"
Dạ Nam Tình chỉ lặp lại: “Ta sẽ được lợi gì?"
Diệp Quân chỉ toét miệng cười.
Dạ Nam Tình nhíu mày: “Ngươi cười cái gì?"
Diệp Quân không trả lời, biết rằng nàng ấy vì trả đũa nên mới hỏi câu ấy.
Dạ Nam Tình thấy vẻ mặt hắn thì lắc đầu. Không biết vì sao mà nàng bị hắn nhìn thấu ý đồ nhưng vẫn cảm thấy vui vẻ, còn nếu hắn thật sự trả ơn, cho rằng nàng ấy giúp hắn để đổi lại lợi ích thì mới là vô nghĩa.
Diệp Quân: “Cô nương biết Quá Khứ Tông không?"
Dạ Nam Tình thu hồi suy nghĩ, gật đầu: “Biết một chút”.
Diệp Quân: “Nó là kiểu tông môn như thế nào?"
Dạ Nam Tình nhìn hắn: “Rất mạnh”.
Rất mạnh?
Diệp Quân: “Ta nghe chủ nhân bút Đại Đạo nói Tông chủ Quá Khứ Tông từng tàn sát hết một thời đại, có thật hay không?"
Tông chủ Quá Khứ Tông?
Sau một hồi im lặng, Dạ Nam Tình gật đầu: “Phải”.
Diệp Quân: “Cô có biết cô ta không?"
Dạ Nam Tình gật đầu: “Biết”.
Diệp Quân ngẩn người.
Dạ Nam Tình: “Còn là người quen nữa”.
Trời đậu!
Diệp Quân trợn mắt đầy khó tin: “Quen biết ư?"
Dạ Nam Tình gật đầu: “Ừ”.
Thế là sắc mặt Diệp Quân trở nên kỳ lạ. Cô gái này từng thừa nhận mình là người chuyển thế, vậy chẳng lẽ...
Cũng không đúng!
Hắn gạt phăng suy nghĩ ấy đi: “Có thể trò chuyện được không?"
Dạ Nam Tình gật đầu: “Được”.
Rồi liếc hắn cười hỏi: “Sao? Muốn nói chuyện với cô ta à?"
Diệp Quân gật đầu.
Bắt giặt phải bắt vua, nếu có thể giải quyết luôn thì...
Tuy nghe có hơi phi thực tế.
Nhưng hắn vẫn muốn thử.
Nào ngờ Dạ Nam Tình lại lắc đầu: “Cô ta sẽ không nói chuyện với ngươi”.
Diệp Quân: “Vì ta yếu?"