Tiểu Tháp: “Nhưng ta nghĩ cha ngươi sẽ đi dụ người ta á”.
Dụ à?
Diệp Quân ngẫm nghĩ một hồi rồi đi đến trước hàng bánh bao. Hắn chần chừ nhìn mấy cái bánh nóng hầm hập. Chủ quán là một bà thím vóc dáng to lớn, mặc quần áo bằng vải thô, cánh tay to như chày gỗ trông đáng sợ vô cùng.
Bà thím nhìn hắn, nói: “Ba văn một cái”.
Người ở tầng dưới chót thường dùng tiền bạc, chỉ có người tu luyện dùng linh tinh.
Diệp Quân dè dặt hỏi: “Bán chịu không thím?"
Da mặt dày ngang tường thành như hắn bây giờ cũng phải đỏ mặt.
Tiểu Tháp: “...”
Bà thím im lặng đánh giá hắn.
Diệp Quân cảm thấy khí thế của bà ta còn ghê gớm hơn cả Đa Nguyên Đạo Đế.
Đa Nguyên Đạo Đế: “...”
Bà thím cười: “Thím Kiều này bán mười tám năm, lần đầu tiên thấy có người mua bánh bao mà còn mua thiếu”.
Giọng bà ta vốn oang oang rất lớn, vừa cất lên thì bốn phía đều nghe thấy.
Vô số ánh mắt đổ dồn vào Diệp Quân.
Mặt có dày tới đâu cũng chịu không nổi, làm hắn như ngồi bàn chông.
Bỗng có một đứa bé trai tầm mười ba, mười bốn tuổi, đầu đội chiếc mũ rách, mặt lấm lem bùn đất chui ra trước mặt hắn.
Trong lúc hắn còn không hiểu chuyện gì thì nó đã vơ lấy mấy cái bánh nhét vào tay hắn, bản thân cũng cầm theo mấy cái nữa rồi chạy biến.
Diệp Quân: “...”
"Ê!"
Bà thím gầm lên: “Có ăn trộm!"
Âm thanh rền vang như sấm làm nhức cả tai.
Diệp Quân hoàn hồn, thấy bà ta vồ tới như một ngọn núi khổng lồ thì tài mặt, lập tức quay đầu bỏ chạy.
Bà thím hồng hộc vừa đuổi theo vừa quát: “Tới cái bánh bao cũng không mua nổi... Thì còn làm được cái gì hả?!"
Diệp Quân: “...”
Cũng may vì bà ta quá béo nên không đuổi theo lâu được, chẳng mấy chốc đã ngồi bệt xuống thở hổn hển.
Một gã bán thịt cầm dao mổ heo chạy tới, tức giận quát theo bóng Diệp Quân và thằng bé kia chạy mất: “Có cái bánh mà cũng đi trộm! Vô nhân tính!"
Ánh mắt ông ta dịu đi khi nhìn bà thím: “Đi báo quan đi thím Kiều, để quan trên trị tụi nó...”
Nhưng bà thím lại lắc đầu xua tay: “Thôi, có mấy cái bánh à. Tụi nó mà còn cách khác thì cũng đã không làm vậy, xem như tôi hành thiện tích đức vậy”.
Bà ta đứng dậy phủi mông rồi đi mất.
Người bán thịt theo sau.
Bên kia, Diệp Quân theo dấu thằng bé chạy tới một ngôi miếu đổ nát ở một nơi hẻo lánh không ai ở.
Thằng bé bật dậy khi thấy hắn bước vào, hai mắt lom lom nhìn hắn.
Diệp Quân ngạc nhiên nhận ra đây là một đứa bé gái, chỉ vì ăn mặc giống con trai quá nên hắn đã nhầm.
Con bé cứ im lặng nhìn hắn.
Thấy Diệp Quân đi tới, con bé lấy một cái bánh ra bắt đầu ăn, hai mắt vẫn không rời khỏi hắn.
Diệp Quân mới sực nhớ mình cũng cầm được mấy cái bánh trong tay, hầu kết chuyển động.
Đói muốn chết rồi!
Trước kia hắn sống ở nhà họ Diệp rất sung sướng, chưa phải chịu đói bao giờ.
Con bé im lặng vừa ăn vừa nhìn hắn.
Diệp Quân nghĩ một hồi, nói: “Làm vậy là không đúng”.
Con bé tiếp tục lấy cái bánh thứ hai ra ăn.
Diệp Quân nghiêm giọng: “Ăn cướp là sai...”
Con bé xen vào: “Giờ có ăn không?"
Diệp Quân: “Làm như vậy là rất sai...”
Con bé: “Vậy đi trả cho bả đi”.