Bảo Diệp Quân gia nhập Chúng Thần Điện?
Nguyên chủ giáo nhìn thoáng qua Điện Tông, sau đó nói: “Việc này e rằng rất khó”.
Điện Tông khẽ thở dài: “Người đời ngu muội, chúng ta còn phải cố gắng giáo dục cảm hoá người đời, để người đời sớm quy y theo điện, nhận sự che chở của Chúng Thần”.
Nguyên chủ giáo nghiêm túc nói: “Điện Tông đại nhân, sở dĩ Quá Khứ Tông nhiều lần thất bại là vì bọn họ nhằm vào sai người. Chúng ta không nên đặt mục tiêu vào Diệp Quân này, sở dĩ Diệp Quân không sợ là vì mấy cao thủ kiếm tu sau lưng hắn, mấy kiếm tu kia không chết, Diệp Quân sẽ mãi mãi không chết, vì thế ta đề nghị nên nhằm vào mấy kiếm tu sau lưng cậu ta”.
Nói đến đây, ông ta nhìn về phía Điện Tông, nhẹ nhàng phe phẩy quạt ngọc: “Giết giặc phải bắt tướng, phát động thần chiến với mấy kiếm tu kia, tiêu diệt trong một lần, giải quyết vấn đề từ gốc rễ”.
Phát động Thần Chiến!
Nghe được lời này của Nguyên chủ giáo, vẻ nhân từ và thương xót trên mặt Điện Tông hóa thành nặng nề.
Thần Chiến.
Trước giờ chỉ mới xảy ra hai lần ở Chúng Thần Điện.
Một là khi chống lại dị đoan.
Hai là chống lại Tông chủ Quá Khứ Tông.
Nhưng đáng tiếc rằng cả hai lần đều không thể giành được chiến thắng.
Nguyên chủ giáo tiếp tục: “Ta đã cho người điều tra chi tiết về Diệp Quân và người đứng sau hắn. Mỗi lần hắn hay vũ trụ Quan Huyên gặp nạn đều có thể hóa nguy thành an, nguyên nhân chủ yếu nằm ở người hộ đạo của hắn, không chỉ có chủ nhân bút Đại Đạo mà còn có một người phụ nữ váy trắng”.
Ông ta thoáng dừng lại rồi tiếp tục: “Vì vậy, tấn công Diệp Quân là hoàn toàn vô nghĩa, bởi vì cho dù không có hắn thì cũng sẽ có một kẻ khách được đào tạo ra. Giết hắn là trị ngọn, không phải trị gốc. Những người đứng sau hắn mới là mấu chốt, chỉ cần diệt trừ bọn họ, Diệp Quân... chỉ còn là một việc cỏn con”.
Điện Tông không nói gì.
Rồi lại lên tiếng ngắt lời trước khi Nguyên chủ giáo kịp nói tiếp: “Tông chủ Quá Khứ Tông nói thế nào?"
Nguyên chủ giáo: “Giao cho chúng ta toàn quyền xử lý”.
Điện Tông nhíu mày: “Bà ta hiện đang ở đâu?"
Nguyên chủ giáo lắc đầu: “Không rõ”.
Điện Tông rơi vào im lặng.
Phát động Thần Chiến không phải chuyện để đùa.
Nguyên chủ giáo: “Điện Tông đại nhân, nếu chúng ta không diệt trừ chỗ dựa của hắn thì sẽ đi vào vết xe đổ của Quá Khứ Tông trước kia, đã không giết được mà còn làm hắn mạnh hơn. Sức mạnh của Diệp Quân đã tăng vọt trong khoảng thời gian ở Tuế Nguyệt trường hà. Tuy hiện nay chưa đáng để lo ngại nhưng nếu cứ để hắn tiếp tục trưởng thành thì Chúng Thần Điện ta cũng sẽ không thể làm ngơ”.
Điện Tông chậm rãi đứng dậy, đi tới đi lui một hồi rồi hỏi Nguyên chủ giáo: “Ngươi có biết ý nghĩa của phát động Thần chiến?"
Ông ta đáp ngay: “Đương nhiên, nhưng chúng ta đã không còn lựa chọn nào khác. Diệp Quân không quan trọng, quan trọng là chỗ dựa của hắn. Một khi hắn không còn những người kia, muốn giết chỉ là chuyện trở bàn tay”.
Điện Tông trầm ngâm rồi thở dài: “Cũng được. Vì muôn vàn chúng sinh, hãy phát động Thần chiến một lần nữa”.
Nguyên chủ giáo nói ngay: “Trước tiên phải diệt trừ Diệp Huyên”.