Rõ ràng là không coi trọng!
Ông lão áo trắng mỉm cười và nói: "Các hạ không ưng à?"
Cố Bàn gật đầu: "Đúng là không ưng lắm."
Ông lão áo trắng đột nhiên chỉ vào một chỗ phía xa: "Các hạ có thể đi đến đó."
Cổ Bàn ngẩng đầu nhìn sang, cuối tầm mắt có một tòa lầu nhỏ.
Ông lão áo trắng nói: "Năm đó nó được đế chủ xây dựng, ngoài những thứ do đế chủ sáng chế thì còn có những thứ do chính ngài ấy sưu tầm, các hạ có thể đi nhìn một cái."
Cổ Bàn gật đầu, cơ thể run lên, khi xuất hiện lại thì đã ở bên trong tòa lầu rồi.
Gã tùy tiện cầm một quyển lên, vừa mở ra xem thì trong mắt lập tức hiện lên một tia cực kỳ ngạc nhiên.
Cổ Bàn đột nhiên nói: "Diệp huynh, nơi này có một quyển kiếm kỹ, ngươi có muốn lấy không?"
Diệp Quân còn chưa kịp nói chuyện thì Cổ Bàn đã đưa bản kiếm kỹ đến trước mặt hắn.
Diệp Quân mở ra xem thì nhìn thấy: Đạo Pháp Kiếm!
Diệp Quân trở nên hứng thú, hắn cẩn thận đọc một chút, dần dần, vẻ mặt hắn càng trở nên nghiêm túc.
Đạo Pháp Kiếm, dùng Đạo Pháp của chính mình để ngưng tụ thành Tâm Kiếm, một khi Tâm Kiếm hoàn thành thì tất cả các đạo đều sinh ra, tự đạt được tất cả các pháp, mỗi một điểm nhỏ trên thế gian đều là kiếm.
Đây cũng không phải là một loại kiếm kỹ đơn giản, mà là một loại Đại Đạo, học kiếm kỹ này thì phải có hiểu biết sâu sắc về Đạo và Pháp, sau đó cô đọng Đại Đạo của mình vào trong Tâm Kiếm, Tâm Kiếm chuyên dùng để giết tâm, chuyên pháp vỡ Pháp, chuyên phá vỡ Đạo...
Sau khi tu luyện đến mức cuối cùng, chỉ bằng một suy nghĩ trong lòng, tất cả các Pháp và các Đạo đều sẽ bị tiêu diệt hết!
Dùng Đại Đạo ngưng tụ thành kiếm!
Diệp Quân im lặng.
Đại Đạo của hắn là kiếm đạo Vô Địch và kiếm đạo Trật Tự, hắn cũng có thể đủ khả năng để ngưng tụ Đại Đạo của mình thành kiếm được, nhưng chưa bao giờ nghĩ đến việc hợp nhất kiếm vào trong tim, dùng trái tim để điều động nó.
Chỉ cần liếc mắt một cái, hắn đã có thể nhận ra được cốt lõi của kiếm kỹ này, thứ nhất là 'Đạo', thứ hai là 'Tâm', thứ ba mới là kiếm.
Tâm có thể chứa đựng được tất cả!
Đại Đạo!
Kiếm Đạo!
Đều có thể được chứa đựng trong Tâm… Đây chính là ý nghĩa thực sự của câu nói mà người đời thường nói kia ‘Trong lòng có kiếm, mọi thứ đều có thể là kiếm.’
Diệp Quân nở nụ cười.
Mặc dù sức mạnh của kiếm kỹ này rất mạnh, nhưng cũng không mạnh bằng Nhất Kiếm Quyết Sinh Tử và thuật Trảm Thiên Bạt Kiếm của hắn, nhưng kiếm kỹ này lại cung cấp cho hắn một cách suy nghĩ khác, một cách suy nghĩ hoàn toàn mới về kiếm đạo, khiến cho hắn nhận ra rằng kiếm đạo có nhiều tính chất hơn.
Cho dù là Nhất Kiếm Quyết Sinh Tử hay là thuật Trảm Thiên Bạt Kiếm, đối với hắn thì bây giờ hai kiếm kỹ này đã đạt đến bình cảnh rồi, nếu gặp phải kẻ địch có cùng cấp bậc thì đương nhiên không có vấn đề gì, hắn hoàn toàn có thể đè bẹp được. Nhưng vấn đề là, bây giờ hắn không gặp được người nào có cùng cấp bậc với hắn, cho nên, đối với hắn thì bây giờ hai kiếm kỹ này đã không còn đủ dùng nữa rồi.
Phải thay đổi!
Diệp Quân bỗng nhiên khẽ thở dài, hắn chợt nhận ra rằng không có kẻ thù nào của Diệp Quân hắn đây là bình thường cả, đương nhiên, hắn cũng có thể hiểu được điều đó, bởi vì kẻ thù bình thường chắc chắn không thể trở thành đối thủ của Diệp Quân hắn được, cho nên, cha già mới có thể khiến cho hắn phải chiến đấu với những kẻ thù không bình thường này.
Hắn thực sự là hơi đau trứng!
Quá yếu thì không có hứng thú!
Quá mạnh thì lại thật sự không thể đánh lại...
Mình thực sự quá khó khăn.
Diệp Quân thu hồi suy nghĩ, hắn nhìn về phía Cổ Bàn bên trong tòa lầu kia: "Ta muốn đi xem kho báu, ngươi có đi không?"
Cổ Bàn liên tục xua tay: "Không đi, không đi."
Lúc này, gã đã xem đến mức say mê.
Còn là một kẻ cuồng võ thuật!