Lần này dĩ nhiên cô ta sẽ không phạm phải sai lầm nữa.
Bây giờ rời khỏi nhà họ Tần thì còn có cơ hội sống, nếu không đợi chiến tranh kết thúc… lúc đó nhà họ Tần hoàn toàn sụp đổ.
Cô ta không muốn làm vật hy sinh.
Vì cách đây không lâu cô ra đã biết được một tin tức, bên Đế Quốc không chỉ có các gia tộc lớn như Vũ tộc và tộc Thái Cổ giúp đỡ, mà Ô tộc lúc đầu vốn giúp đỡ nhà họ Thiên cũng đã quay sang Đế Quốc…
Có thể nói nhà họ Thiên bị diệt vong chỉ là vấn đề thời gian.
Sau khi Tần Tuyết rời đi, cả Tần phủ chỉ còn lại Tần Vân.
Tần Vân chậm rãi đứng dậy, đi tới nhà thờ tổ của nhà họ Tần, nhìn các linh bài, ông ta lặng thinh một lúc rồi mới chậm rãi quỳ xuống nói: “Tần Vân, một đứa bất tài đã khiến tổ tiên nhà họ Tần phải hổ thẹn rồi…”
“Tần Vân!”
Ngay lúc này một giọng nói vang lên từ phía sau Tần Vân.
Người đến là đại thiếu gia nhà họ Quân – Quân Khâm.
Vẻ mặt gã hiện giờ lộ ra vẻ mừng rỡ.
Quân Khâm đi vào nhà thờ, nhìn Tần Vân già nua, cười nói: “Ông thế mà lại muốn đánh cược lớn vào Diệp Quân, đây thật sự là điều ta không ngờ tới”.
Tần Vân không cảm xúc: “Sản nghiệp của nhà họ Tần ta đều đã thuộc về nhà họ Quân ngươi, ngươi còn muốn gì nữa?”
Quân Khâm quay đầu nhìn xung quanh, sau đó cười nói: “Ta vừa mới thu nhận một tiểu thiếp, nhưng cô ta không có chỗ ở, nhà thờ tổ của nhà họ Tần rất đẹp, rất thích hợp…”
Tần Vân nhìn chằm chằm Quân Khâm: “Xem ra ngươi muốn diệt cỏ tận gốc”.
Quân Khâm cười nói: “Ông đoán đúng đấy, vốn dĩ ta không có ý đó, nhưng cha ta nói nếu đã có thù thì nhất định phải diệt trừ tận gốc để sau này không phải hối hận… Thế nên hôm nay ta đến đây để tiễn đưa ông cụ Tần quy thiên”.
Tần Vân đứng dậy đi đến một bên rồi ngồi xuống, nhắm mắt lại: “Các ngươi chắc chắn Diệp công tử sẽ thua sao?”
“Ha ha!”
Quân Khâm bật cười lớn: “Ta biết trong lòng ông vẫn còn ôm hy vọng, ta nói cho ông biết, cách đây không lâu ta nhận được tin tiên tổ Đế Quốc đã xuất hiện… Thử hỏi mà xem cho dù Diệp Quân mạnh đến đâu cũng có thể mạnh hơn tiên tổ Đế Quốc sao? Nếu ta đoán không lầm thì bây giờ có lẽ hắn đã đi đầu thai rồi. Ha ha…”
Tần Vân không nói gì nữa, người nhà họ Tần rời đi đã khiến ông ta lạnh lòng, bây giờ giải thoát cũng không phải là chuyện xấu với ông ta.
Ông ta siết chặt hai tay, thân xác và linh hồn bị thiêu đốt.
Nhưng ngay lúc này, ông ta bỗng nhìn ra ngoài đại điện, lúc nhìn thấy một kiếm tu thiếu niên, ông ta sững sờ…
Kiếm tu thiếu niên đó chính là Diệp Quân.
Quân Khâm cũng cảm nhận được ánh mắt của Tần Vân, gã xoay người nhìn lại, khi nhìn thấy Diệp Quân, gã cau mày.
Vì gã chưa từng gặp Diệp Quân, vì thế nên cũng không nhận ra hắn.
Quân Khâm nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Ngươi là ai?”
Diệp Quân không thèm trả lời, hắn chậm rãi đi tới trước mặt Tần Vân trông có vẻ già nua, không biết bao nhiêu tuổi trước mặt, mỉm cười nói: “Ông cụ Tần, lại gặp nhau rồi”.
Tần Vân thật sự không dám tin vào mắt mình, ông ta run rẩy đứng dậy, rung giọng nói: “Diệp… ngươi… là thật sao?”
Diệp Quân cười nói: “Đương nhiên rồi”.
Nước mắt của Tần Vân bỗng dưng tuôn rơi, nức nở nói: “Tần Vân… Bái kiến Viện trưởng…”